Tôi chỉ nhớ có một lần duy nhất tôi thất bại đó là khi gặp một người phụ nữ
bị cận rất nặng, do không đeo kính nên phải nhìn gần mới thấy và vì thế
diễn xuất của tôi bị bại lộ.
Trong thị trấn có nhiều trẻ con lắm nhưng bố cô và cô Năm thích đem theo
tôi nhất, vì trình độ diễn xuất của tôi kiếm được số tiền gấp vào lần những
đứa trẻ khác, nhưng mỗi lần trở về thị trấn, họ lại lột sạch tiền của tôi và
đưa lại cho bố mẹ tôi một ít.
Tiền thật lạ, để lâu trong người sẽ nảy sinh tình cảm với nó, chính tôi không
cam lòng đưa hết toàn bộ số tiền kiếm được cho bố con cô Năm, lần nào tôi
cũng giấu một ít vào trong quần áo lót, cô Năm và bố cô chẳng bao giờ biết
được điều đó.
Lần nào về nhà bố con cô Năm cũng khen tôi nức nở: “diễn rất có sức
truyền cảm”, hay “đã đạt đến trình độ không cần diễn đạt bằng lời”, thế là
mẹ tôi mãn nguyện lắm, vừa xoa tay bà vừa khiêm tốn nói “đâu có, đâu
có”, có lúc bà lại tru mỏ lên mà rằng: “Tôi đã nói rồi mà.”
Tôi bảo với mẹ: “Con định vào thành phố một chuyến mẹ ạ.”
Mẹ hơi bất ngờ: “Vào thành phố làm gì vậy?”
Tôi bảo với bà việc tôi định vào thành phố bán lại chiếc điện thoại cho chủ
nhân cũ của nó.
Mẹ nói: “Con đúng là người có lương tâm, chỉ nhận được có chút tiền vậy
mà đã đem trả lại, thời buổi hỗn loạn này, sống trong giang hồ kỵ nhất là
lòng khoan dung!”
Rồi mẹ lại thở dài: “Thật ra mẹ cũng giống con, hay nghĩ cho người khác
quá, thôi con cứ yên tâm vào thành phố đi, đôi lúc làm chút việc thiện cũng
được, nhưng giờ trong thành phố đang là thời gian hoạt động của bọn tội
phạm hình sự nên môi trường không được an toàn, con phải hết sức cẩn
trọng.”
Tôi trả lời mẹ: “Con biết rồi, con định lần này ở lại thành phố một thời gian
để đi chơi, tiện thể đi thăm Tứ Mao luôn mẹ ạ.”
Ngành cướp bóc cạnh tranh hết sức quyết liệt, nên lợi nhuận ngày càng nhỏ
mà nguy hiểm không ngừng tăng, năm ngoái Tứ Mao cùng mấy chiến hữu
vào thành phố hy vọng tìm được công việc gì đó có ý nghĩa một chút. Lần