BuKLa
Sống như Tiểu Cường
Chương 3 - 4
Tôi trả lời: “Cũng được thôi, nhưng tôi đã mua nó với giá 500 đồng đấy.”
Tôi bắt đầu gợi ý: “Tôi không thể trả không cho cô được, cô phải chuộc
lại.” Lúc đầu tôi định đưa ra giá 1000 tệ nhưng nhìn cái điện thoại cũng cũ
rồi nên chắc cao nhất cũng chỉ đáng giá 500 tệ.
“Vậy tôi trả cho anh 500 tệ anh sẽ trả lại điện thoại cho tôi chứ?” Cô ấy nói.
Tôi lại nói: “Nhưng hiện tại tôi không ở trong thành phố, tôi ở thị trấn Tam
Thủy, nếu bạn muốn lấy lại máy thì tôi phải đến đưa cho bạn, vậy còn tiền
phí đi đường thì …”
Cô ta nói luôn: “Tôi sẽ trả.”
“Thế 800 được không?” tôi bắt đầu thăm dò cô ta, cái di động cũ này bán
với giá 800 cũng đáng lắm chứ.
“Được!” cô ấy chẳng suy nghĩ gì đồng ý ngay.
Tôi ân hận quá, biết cô ta chấp nhận đề nghị của tôi dễ dàng đến vậy tôi đã
đòi cao hơn một chút.
Mẹ tôi đã từng nói: “Làm người không được nhân đạo quá”, tiếc là tôi lại
quên lời mẹ dạy, thật đáng hổ thẹn.
Tôi tìm mẹ thương lượng về việc tôi vào thành phố. Ngày bé tôi đã vào đó,
nghỉ hè phải vừa học vừa làm. Tôi đi dạo trên phố cùng cô Năm và bố cô,
nếu thấy người nào thật thà là chúng tôi lao đến, cô Năm nói: “Anh ơi (chị
ơi), chúng tôi vào thành phố tiêu đến đồng xu cuối cùng rồi, đứa trẻ này đã
mấy ngày phải nhịn đói, xin anh chị làm ơn làm phúc.”
Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn họ một cách rụt rè, mồm méo xẹo, làm
như sắp khóc, chỉ dùng ánh mắt và vài động tác đơn giản là tôi đã thể hiện
một cách hoàn hảo nội tâm của một đứa trẻ đã trải qua bao đau thương. Khi
tôi làm mọi người rung động bằng ánh mắt đầy thương cảm ấy, thường thì
họ chẳng suy nghĩ thêm giây nào nữa mà móc tiền trong túi ra mà giúi vào
tay tôi, có người còn cho tôi đồ đạc của họ hoặc cái gì đó, và còn thêm thắt
vào đó chút nước mắt thương hại nữa chứ.