rước chú Năm về cũng mang theo thư của Tứ Mao, trong thư nó mời chúng
tôi khi nào có cơ hội vào thành phố chơi.
Chú Năm nói cuộc sống của Tứ Mao và các anh em rất ổn, dạo này làm văn
bằng, giấy chưngd nhận giả, do nhu cầu của thị trường lớn nên công việc
làm ăn rất phát đạt.
Số tôi đúng là may mắn vì vừa hay chú Hai, chú Sáu và chú Chín vào thành
phố có công chuyện nên cho tôi đi cùng luôn. Tôi đem theo mấy bộ quần
áo rồi ngồi lên xe các chú nhằm hướng thành phố thẳng tiến.
Trên xe có mùi hơi khó chịu vì các chú để rất nhiều thùng sơn, hàng ngày
họ bằng mấy thùng sơn đó mà mưu sinh.
Nhưng đừng nghĩ họ là thợ sơn, những ông chú của Tiểu Cường này sao có
thể làm mấy việc đơn giản và kém hấp dẫn thế được.
Chú Hai là một “nhà thư pháp”, tuy chú chỉ mới học hết lớp 3 và biết chữ
không quá 300 từ, vậy mà chú lại là nhà thư pháp hàng đầu đấy. Chú điêu
luyện nhất 8 chữ bởi 8 chữ này chú viết thường xuyên. Mọi người đã đọc
truyện ông lão bán dầu chưa? Thường xuyên luyện tập một thứ như nhau sẽ
dễ dàng đạt đến trình độ điêu luyện.
Chú Hai tôi viết chữ bằng một phong cách độc đáo, chú không dùng bút mà
dùng chổi, như vậy chữ mới có khí thế.
Hình như tôi vẫn chưa nói cho mọi người 8 chữ đó là gì nhỉ, đó là: “Vẫn,
không, trả, tiền, giết, sạch, cả, nhà.”
Chú Sáu là một “họa sỹ”, sở trường của chú ấy là vẽ tranh thủy mặc, sau
khi chú Hai đã viết chữ lên tường, chú Sáu sẽ vẩy lên nền đất hoặc cửa nhà
những bức tranh thủy mặc bằng sơn đỏ.
“Thư pháp” của chú Hai và “tranh” của chú Sáu được thị trấn Tam Thủy
chúng tôi phong là “lương tuyệt thư họa”.
Chú Chín còn đáng nể hơn, chú ấy là một kỹ sư chuyên ngành đốt nổ, nếu
những lời cảnh cáo của chú Hai và chú Sáu không có tác dụng, chú Chín sẽ
khóa cửa nhà đối tượng lại, chú Sáu phụ trách đổ xăng còn chú Chín phụ
trách châm lửa.
CHƯƠNG 4