SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 151

Vương Dũng u sầu: “Thời gian trước tôi đã thấy lạ, tại sao bao nhiêu việc
cô không để ý mà ngày ngày cứ lôi tôi đi theo dõi thằng oắt lừa đảo này,
hóa ra … hóa ra …”
Vương Dũng đau khổ không thốt nên lời.

Nếu Lưu Dĩnh không ngại thì kỳ thực tôi cũng muốn thay mặt chị ta giải
thích về việc ngày nào chị ta cũng theo dõi tôi, bởi vì ngoài việc tôi coi rẻ
chị ta gọi chị ta là mẹ Tiểu Minh ra, tôi còn nói chị ta là đồ biến thái, hám
của lạ trước mặt bao nhiêu người. Mấy chuyện ngày tôi nghĩ chắc Lưu
Dĩnh cũng ngại không muốn kể với Vương Dũng, nhưng ý tốt lần này của
tôi có lẽ Lưu Dĩnh rất khó chấp nhận. Lần này thì ý tốt của tôi lại không
thành nữa rồi.

Lúc này Lưu Dĩnh chẳng có cách gì thanh minh, chị ta thở hồng hộc vì tức.

Tôi ngầm quan sát tình hình, giờ là cơ hội tốt để lỉnh ra ngoài nhưng hai
người họ lại chắn giữa cửa mà lời qua tiếng lại. Có lẽ lát nữa tôi phải tự tạo
ra chút hỗn loạn để chuồng vậy, tôi nhẫn nại chờ đợi thời cơ.
Vương Dũng nói: “Khi nãy, cô nói quần áo bị đổ rượu vào nên cô lên lau
đi, vậy mà cô lại …”. Người đàn ông đáng thương lại một lần nữa không
kìm chế được thái độ của mình.

Lưu Dĩnh nói: “Vương Dũng, anh nghe tôi giải thích cho anh hiểu”. Lưu
Dĩnh dường như đã hạ quyết tâm giải thích rõ ngọn nguồn với Vương
Dũng.
Thật ra xét ở một góc độ nào đó, đoạn tuyệt với cô Lưu Dĩnh hung hãn này
chính là điều may mắn cho Vương Dũng. Tuy nhiên tôi cũng không hy
vọng hiểu nhầm của họ to tát quá nếu không cái cục tức của Lưu Dĩnh sẽ
dội cả xuống đầu tôi.
Vương Dũng đau khổ cúi đầu khó khăn đáp: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe
gì nữa, chúc các người hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
Anh ta quay đầu chạy khỏi căn phòng, biến cố này đến nhanh quá làm tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.