nào.
“Vẫn chưa tỉnh.” Hắn tự hỏi rồi tự trả lời.
“Chúng ta cứ đem hắn đến chỗ sếp bảo chứ?” Tôi lại thấy một giọng khác
hỏi ý kiến tên vừa đạp tôi.
Tên đạp tôi đáp: “Cũng được, đem qua đó cho đỡ mệt người.”
Chún lôi miệng bao tải, nhưng đó lại là phía chân tôi, tôi bị bọn chúng lôi
như kéo ngược một con chó chết vậy.
Tôi nghe có tên nói: “Thằng oắt này nặng thật.”
Tôi thầm chửi, ai bảo tên chó nhà ngươi lôi ta, tôi lôi một đóng câu chửi
bậy đã học hỏi được bấy lâu rồi chọn vài trăm câu chửi thầm bọn chúng
một trận.
Tên kia lại tiếp: “Lôi thế này không được, khó mang đi lắm.”
Tôi lại thì thầm: “Đúng quá còn gì! Đám lợn các ngươi nên khênh ông nội
các ngươi lên mà nhẹ nhàng đưa đi mới phải.”
Lại một giọng nói khác: “Hay là chia nó thành mấy khúc rồi hãy mang đi,
như thế đỡ mệt hơi.”
Tôi gần như muốn hét toáng lên rằng tôi có thể tự đi được.
May quá tên kia lại thở dài nói: “Nếu không phải vì sếp bảo phải giữ nó lại
hỏi cung thì tao đã ném nó cho cá mập rồi.”
Tôi lại thở phào nhẹ nhõm, tên kia tiếp tục lôi tôi xềnh xệch, tôi thấy đầu
mình liên tục va vào những vật giống như cầu thang, bọn chúng hình như ở
tầng dưới, đầu tôi bị va đập khủng khiếp nhưng vẫn còn may là chẳng mấy
đã đến chỗ bằng phẳng. Tôi tiếp tục bị người ta lôi ngược trên mặt đất,
thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng bao tải cọ vào nền kêu xoèn xoẹt, một
cảm giác cực kỳ khó chịu, như thể bị người ta cầm cưa cắt cổ xoèn xoẹt
xoèn xoẹt, không nói được mà cũng không thể la hét.
Đầu tôi lại một lần nữa bị va vào vật gì giống như bậc cầu thang, cả người
tôi bỗng rơi tõm xuống như thể rơi vào một cái hố, nước tràn vào trong bao
tải, nước ngập vào khắp đầu tôi.
Tôi nghe thấy một giọng đàn ông cằn nhằn: “Mày xem mày chuyển hàng
thế nào đấy, mày lôi vào cống rồi, làm bẩn hết cả bao tải của tao thế.”
Tôi ngửi thấy một mùi tanh hôi bốc lên ben lôi những từ trong “Ba trăm lời