SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 271

BuKLa

Sống như Tiểu Cường

Chương 87 - 88

Tôi ngạc nhiên nhìn chú Bảy.
Chú bảo tôi: “Mày có nhớ thằng khốn Tiểu Huy ở thị trấn mình không?”
Tôi lắc đầu, thị trấn tôi chỗ nào chẳng có thằng khốn, làm sao tôi nhớ hết
được tất cả mọi người.
Chú Bảy nói với tôi: “Nó là con trai nhà Trịnh Đại Bác ở phía Đông thị trấn
ấy! Trịnh Đại Bác lại là kẻ thật thà hiếm thấy ở thị trấn.”
Tôi vẫn cứ lắc đầu, người thật thà làm sao có thể để lại ấn tượng gì cho
người khác chứ? Tôi chỉ nhớ được con trai nhà ông Chủ tịch thị trấn, nhà
ông bí thư, và những nhà giàu có trong thị trấn. Mẹ vẫn nói, nếu gặp được
người có tiền có quyền thì phải biết nịnh bợ họ, nếu chúng không thèm để ý
đến mình thì mình mới chửi sau lưng chúng là lũ lợi dụng quyền thế mà ức
hiếp người khác hay lũ giàu có mà bất nhân, tất nhiên là khi gặp chúng thì
vẫn phải cười tươi để phòng ngừa chúng báo thù lại mình.
Chú Bảy cố tìm xem có sự kiện gì to tát để đánh thức trí nhớ của tôi, chú
nghĩ vắt óc nghĩ mãi rồi nói: “Mày chắc chắn đã gặp nó rồi, nhưng lúc đó
mày mới bảy tuổi nên để có lẽ đã quên mất, hồi đó hình như nó đến vay
tiền mày để mua một miếng bánh nướng.”
Tôi à lên: “Hoá ra là thằng oắt đó ạ!” Làm sao tôi có thể quên được nó chứ?
Đó chính là món tiền tôi tích góp lại mỗi khi cô Năm làm ăn được cho tôi.
Tôi hỏi chú Bảy: “Thằng đó làm sao hả chú?”
Chú nói: “Hôm đó thằng oắt ấy đến chụp ảnh chú, chú còn giúp nó tìm một
đoàn người làm diễn viên quần chúng.”
Chú cười kể: “Cái trường quay ấy lớn thật đấy, chú mày mất mấy ngày mới
triệu tập đủ hộ nó dàn diễn viên quần chúng, những người làm công tác
nghệ thuật như chúng ta là cứ hay nhiệt tình như vậy.”
Tôi lại hỏi: “Thằng Tiểu Huy đó bây giờ đang ở đâu ạ?”
Chú có vẻ khó xử nói: “Cái này thì chú chịu.”
Tôi cứ cố dò hòi nhưng chú không chịu nói, tôi đành thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.