SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 279

đều tỏ như lòng bàn tay, vì thế mọi vụ án không cần đi điều tra mà đều phá
được cả.”
Tôi cười khì khì rồi bỏ chạy, Lưu Dĩnh vừa tức vừa buồn cười đuổi theo
sau hét lên: “Trương Tiểu Cường, cậu đúng là đồ khốn, suốt ngày chọc
ngoáy tôi, cậu không muốn sống nữa hả?”
Chị ta đuổi riết theo, tôi cắm đầu cắm cổ chạy, chạy qua mấy con phố trước
mặt đã là vũ trường Ánh Nguyệt Dạ Hồ. Tôi dừng bước còn Lưu Dĩnh đã
đuổi đến nơi, đang định ra đòn, tôi vội nói: “Dừng lại! Dừng lại!”
Tôi bảo Lưu Dĩnh: “Cảnh sát Lưu, một cảnh sát coi trọng sự nghiệp như chị
chắc không định làm ầm ĩ lên với tôi ở những nơi như thế này đấy chứ?”
Lưu Dĩnh đáp trả tôi: “Cậu đừng có đánh trống lảng, hôm nay không cho
cậu một trận chắc tôi không còn là Lưu Dĩnh nữa.”
Tôi nhìn chị ta cười thân thiện: “Cảnh sát Lưu, chỗ này đã gần ngay Ánh
Nguyệt Dạ Hồ rồi, chúng ta đến đây là để điều tra công chuyện, chị hãy
kìm chế một chút đi! Ngộ nhỡ làm kinh động đến bọn chúng rất không cớ
lợi cho công việc phá án, chị hãy vì việc lớn đi!”
Lưu Dĩnh nghĩ ngợi dây lát rồi thở dài bảo: “Thôi bỏ qua đi, những lúc thế
này đành biết kiềm chế vậy.”
Tôi động viên Lưu Dĩnh: “Cảnh sát Lưu, chị đúng là một cảnh sát xuất sắc,
chị có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, vĩ đại quá!”
Đắc tội với người ta xong thì cũng phải nhớ tung hứng người ta một chút,
như thế mới kín kẽ.
Bỗng Lưu Dĩnh với một tay che lấy miệng tôi, còn tay kia cho tôi một cú
đấm giáng trời vào bụng.
Tôi đau quá định gào lên nhưng bị bàn tay cứng như thép của chị ta bịt
miệng lại.
Chị ta cười đểu bảo tôi: “Muốn nhẹ nhàng thì cũng có cách đánh nhẹ
nhàng, thế này vừa không có tiếng ồn lại không bị thương, như vậy đã đủ
nhẹ nhàng chưa?”

Chương 90
Tôi bụng quằn quại còn bị Lưu Dĩnh túm cổ lôi vào Ánh Nguyệt Dạ Hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.