SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 301

BuKLa

Sống như Tiểu Cường

Chương 97 - 98

Vẫn là một đêm với giấc ngủ ngon. Tôi mơ thấy mình có thể ngẩng cao đầu
đi giữa phố phường, mọi người đều nở nụ cười chào tôi. Lúc tỉnh dậy mới
phát hiện ra trời sáng tự lúc nào, hóa ra tôi đang nằm mơ giữa ban ngày.
Lưu Dĩnh vẫn ngủ say sưa, tôi ngắm nhìn. Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi giây phút
này nếu chúng tôi còn có thể ra khỏi đây, Lưu Dĩnh ngủ mơ, môi vẫn cười,
tôi bất giác cười theo.
Lưu Dĩnh tỉnh giấc thấy tôi đang nhìn nên có vẻ hơi ngại
Chị ta nói: “Sao thế? Có gì mà cười hi hi thế hả, nếu hôm nay không ra
khỏi đây được chúng ta sẽ lê lết vì đói cũng nên.”
Tôi bảo: “Cười chị đấy, khi nãy đang ngủ mà vẫn cười ngọt ngào thế.”
Lưu Dĩnh hỏi lại: “Thật à?”
Tôi ghé tai hỏi nhỏ: “Cảnh sát Lưu, mơ thấy gì mà cười vui vẻ vậy?”
Tôi cảm thấy, trong hoàn cảnh như thế này người mà Lưu Dĩnh gặp trong
mơ rất có khả năng là anh chàng nằm ngủ bên cạnh.
Lưu Dĩnh trả lời: “Vừa nãy tôi mơ thấy cậu.”
Tôi nghệt ra, hóa ra câu trả lời đúng như tôi cảm nhận, nhưng chị ta dám
nói thẳng ra thì đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. Không lẽ vào lúc này,
cái thời khắc không còn gì có thể ngăn cản được, Lưu Dĩnh đã vượt qua
quan niệm cũ để mạnh dạn tỏ tình với tôi sao? Nhưng tôi có thể đón nhận
không? Tôi phải chấp nhận sự thật là khoảng cách giữa tôi và chị ta quá
lớn. Tôi gục đầu xuống, trong lòng thấy dằn vặt, tôi thở dài, không được
miếng thì cũng chẳng cần được tiếng, nhưng được làm vợ làm chồng mà
không được tiếng thì chắc cũng ổn.
Lưu Dĩnh nói tiếp: “tôi mơ thấy mình xích cổ cậu đưa ra trước pháp luật.”
Tôi thấy chóng mặt, không chỉ vì đói, mà chủ yếu là vì tôi tức không chịu
nổi.
Tôi bỗng nghe có tiếng người bên ngoài, một giọng phụ nữ cất lên: “Có ai
ở trong phòng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.