SỐNG NHƯ TIỂU CƯỜNG - Trang 300

Mỗi người đều sống trong một cái tổ của riêng mình, có rất ít người thử
đón nhận và cảm thông với những người khác. Ai cũng lấy mình làm chuẩn
mực để đòi hỏi người khác, ai cũng muốn lấy mình làm chuẩn mực để loại
bỏ những người không cùng hoàn cảnh với mình.
Nếu trong mắt bạn chỉ nhìn thấy toàn màu đen, ấy là vì bạn cho rằng bản
thân mình màu trắng.

Tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Lưu Dĩnh, trong lòng
bỗng hơi xao xuyến, tôi muốn nói với Lưu Dĩnh: “Đằng nào chúng ta cũng
sắp chết, chi bằng mình...” Nhưng nghĩ lãi đành từ bỏ ý định, lúc này tôi
đang đói đến hoa mắt chóng mặt, đúng là lực bất tòng tâm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.