Sống thiền
124
đó, khi chúng ta ngồi thiền thật sự không có gì
để phải ngăn chặn từ bên ngoài, cũng không có
gì để thâm nhập vào bên trong. Chúng ta chỉ
làm hiển lộ thế giới sinh động hay thực tại ở
ngay nơi đối tượng quán niệm của mình, cho dù
đối tượng đó là gần hay xa, nhỏ hay lớn, trong
hay ngoài, vật chất hay tinh thần... bởi vì tất
cả những cặp khái niệm đối đãi ấy đều không
còn giá trị nữa.
Khi chúng ta quán niệm một đối tượng, nó
không hiện hữu như trong thế giới giác quan
thông thường, nghĩa là như một mảnh nhỏ rời
rạc chia cắt khỏi thực tại; ngược lại, đối tượng
được quán niệm sẽ trở thành một phần không
chia tách với thực tại, và vì thế mà thực tại có
thể hiển lộ một cách sinh động và hoàn bị nơi
bất kỳ đối tượng quán niệm nào.
Sự hiển bày của thực tại nơi đối tượng quán
niệm không phải là một lối tự kỷ ám thị do sức
tập trung tư tưởng gây nên, mà đó là kết quả
của một sự quán chiếu sự vật theo đúng như
chúng vốn có. Nếu như bạn quán niệm về thân
thể chẳng hạn, bạn sẽ thấy được điều đó.