SỐNG THỜI BAO CẤP - Trang 117

Khách ngồi trên nóc tàu, nằm cả dưới gầm tàu, nghĩ mà thất kinh.

(Ảnh: Eva Lindskog)

Tôi ra ga Huế mua vé tàu đi Vinh. Thấy người đông chật cứng. Phải

xếp hàng cả ngày mới mua được hai tấm vé. Tàu đi đêm. Chẳng có đèn
đóm gì. Khi tàu đến ga Huế, tôi bế con, cùng vợ chen lên toa ghi trên vé.
Nhưng không chen được! Thằng bé bị người chen lấn, hoảng sợ khóc thét
lên. Tôi phải đưa mẹ con lên toa đen. Tức là toa chở than, hay xe đạp, hàng
hóa. Tôi chưa kịp nhảy lên thì tàu đã chuyển bánh, phải đu níu vào một cửa
toa mới lên được tàu. Trên tàu tối om. Bộ đội từ trong Nam ra mắc võng
chằng chịt trên đầu người ngồi ghế. Tôi lần xuống toa đen tìm vợ con. Đi
đến đâu gọi toáng lên đến đó. Hai vợ chồng cứ hét toáng: “Tâm mô rồi”,
“Đây”, “Tâm mô rồi”, “Đây”... như là chơi trốn tìm. Thế rồi cũng gặp. Vợ
chồng tôi trải áo mưa đặt con ngủ rồi tựa ngồi vào nhau gà gật.

Có anh hành khách đau bụng mà người đông quá, lại không biết nhà

cầu chỗ mô đã “đi” ra trong quần thối hoăng cả toa đen. Có cơm nắm, muối
mè mang theo mà không dám mở ra ăn. Con tàu đi cà rịch cà tang đêm hôm
sau mới tới Vinh. Tàu chỉ đi chưa đầy 20 cây số giờ. Có ga tàu dừng cả
tiếng đồng hồ để tránh tàu ngược. Thật là một chuyến tàu kinh hãi. Tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.