SỐNG THỜI BAO CẤP - Trang 115

Cảnh bám xe thế này luôn thấy suốt thời bao cấp

Mua được vé tàu rồi, về đến Vinh lại ra bến xe mua vé xe đi Quảng

Bình vì tàu chỉ đến ga Vinh là ga cuối. Tàu không có đèn, kẻ ngồi người
đứng chật ních toa, chẳng số ghế số ghiếc gì cả. Chờ ở Vinh hai ngày nữa
mới mua được vé xe về Đồng Hới. Nghĩa là một tháng nghỉ hè, mất một
nửa thời gian để đi đường. Mỗi lần chen mua vé tàu như thế, tôi bao giờ
cũng yếu thế vì nhỏ con, lại thấp. Những đứa đứng sau, sải tay nó dài, nó
giơ với tiền qua đầu mình, lại mua được vé trước mình. Nhiều đứa con gái
chen mua vé bị bọn xấu sờ soạng, cứ kêu oai oái. Mua được cái vé ra cửa
ga quần áo xộc xệch, đứng khóc rưng rức. Nhiều đứa bị kẻ gian móc túi hết
cả tiền đi đường. Chen mua vé tàu hỏa ở ga Hàng Cỏ đúng là một hình phạt
dành cho sinh viên thời bao cấp.

Tôi về lớp than vãn chuyện mua vé tàu với anh Phạm Đô Lương, cán

bộ đi học, lớp phó lớp Thực phẩm 4 mà tôi đã kể ở trên. Anh Lương bảo:
“Sao chú mày không bảo anh? Anh có đứa cháu làm ngoài ga Hà Nội. Nó
mua mấy vé cũng được”. Từ đó mấy năm đại học tôi đều nhờ anh Lương
mua vé. Chẳng phải xếp hàng chen lấn gì. Cứ ăn no ngủ kỹ, mai đến lớp
anh đưa vé tàu cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.