SỐNG THỜI BAO CẤP - Trang 113

hai vé sau cùng. Xe chạy từ 7 giờ sáng, chỉ 100 cây số thôi mà tối mịt mới
về đến Vinh. Phải chờ thêm hai ngày nữa, xếp hàng đợi, gần đến phiên
mình thì bến xe loa “Hết vé!”. Người Nghệ An thật đằm tính. Cô bán vé xe
bảo hết vé là họ lặng lẽ ra về, không hề thắc mắc.

Tôi lại phải nhờ cô em gái cùng học ở trường Đại học Thương Mại

ngày xưa là Nguyễn Thị Kim Yến, lúc đó là Giám đốc ở Nhà khách tỉnh ủy
mới mua được vé xe vô Huế. 360 cây số xe đi hai ngày một đêm mới vô tới
Huế. Xe vào tới thị trấn Phò Trạch lúc 10 giờ đêm, chỉ còn 30 cây số nữa là
đến Huế thì xe hết xăng, đêm hôm không mua đâu được xăng. Lại phải ngủ
lại! Thật khủng khiếp.

Những chuyến xe đò phiền toái thời bao cấp.

Xếp hàng mua vé xe hay đi xe chậm như rùa, không ghê rợn bằng đi

xe ô tô chạy bằng than đá. Các ô tô khách, xe tải phải chuyển sang chạy
bằng than đá, củi. Báo chí đua nhau đưa tin biểu dương ca ngợi các xí
nghiệp vận tải ô tô “cải tiến” xe chạy xăng thành xe chạy than, củi. Đúng là
cải tiến lùi! Vợ chồng tôi và con trai đã đi một chuyến xe đò như thế từ Huế
ra Vinh. Chiếc xe đèo thêm một cái lò than bằng gang to tướng cao khoảng
mét rưỡi đỏ rực phía sau, làm cả xe nóng như lò thiêu. Mùa thu ngồi trong
xe mà mồ hôi mồ kê như tắm. Khi xe chạy, những cục xỉ than đỏ rực bắn ra
đường văng tung tóe vào người đi bộ, đi xe đạp. Thỉnh thoảng xe phải dừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.