SỐNG THỜI BAO CẤP - Trang 112

Một cảnh tắc đường thời bao cấp.

Vào năm 1982, tôi ra đưa đứa con trai đầu 5 tuổi, đang sống với ông

bà ngoại ở Tân Kỳ, Nghệ An, về Huế. Thật là một chuyến xe bão táp, như
tên một bộ phim. Chỉ 500 cây số thôi mà hai cha con phải hành trình gần
một tuần lễ. Chờ một ngày, hai ngày ở bến xe Tân Kỳ không mua được vé.
Thời ấy nếu có bà con làm bên công an, thuế vụ rất dễ mua được vé. Năm
trước đó tôi ra quê làng biển Thượng Luật thăm mạ, rồi lên thị trấn huyện
Lệ Thủy để mua vé xe đi Hà Nội. Nghe người ta bảo xe đi Hà Nội chỉ có
một chiếc 36 chỗ ngồi thôi, không quen biết khó mua được vé lắm. Tối đó
tôi đến nhà đứa em con chú là Ngô Minh Thọ, làm công an huyện. Sáng
sớm, Thọ đèo tôi ra bến xe. Nó mặc quần áo công an rồi mang theo cái xắc
cốt. Tôi mở ra coi, chẳng có giấy tờ sổ sách gì trong ấy cả. Tôi hỏi: “Chưa
đến giờ làm việc chú mày mang theo cái xắc cốt mần chi?”. Thọ bảo:
“Không mang xắc cốt, đám bán vé xe nó không sợ. Mình mang xắc cốt tức
là mình đang thi hành công vụ”. Thọ mua được vé cho tôi đi Hà Nội ngay
sáng đó thật, lại được ngồi ngay ghế đầu, ngay sau lưng lái xe.

Nhớ chuyện chú em công an huyện Ngô Minh Thọ, tôi hỏi cậu em vợ:

“Cậu có quen ai bên công an huyện không?”. Cậu bảo: “Họ nhà mình có o
Hoành làm bên công an huyện”. Tôi đến tận nơi nhờ. O Hoành nhiệt tình
lắm. O lại mang xắc cốt dắt cha con chúng tôi ra bến xe Lạt mới mua được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.