SÔNG XA - Trang 156

đi thì chẳng sao, lúc trở về cu Đức bỗng hâm hấp sốt. Giận mình không suy
nghĩ thấu đáo mọi nhẽ để bây giờ làm tội mọi người, làm tội con. Lại giận
lây sang cả anh Tám, sang cả thằng Riềng. Đi đâu thì đi, hệ trọng gì thì hệ
trọng, cũng phải chỉ dẫn cho người ta đàng hoàng một chút, chưa nói đáng
ra là phải có người đón, người đưa. Thôi, nhưng mà lỡ rồi! Đổ vấy tại ai
cũng vậy thôi. Tốt nhất là mình tự liệu lấy mình. Khi trở lại gần tới chỗ
thằng Riềng chia tay chúng tôi lần trước thì trời đã tối. Tất cả tìm một căn
chòi ở giữa đồng nghỉ lại. Cơm nước xong, tôi gom cả tốp lại, hỏi:
- Sao? Bây giờ bọn bay tính sao?
- Chị tính thế nào, bọn em tính thế ấy.
Cả nhóm đồng thanh trả lời. Đã lường trước nên tôi không mấy lúng túng,
tôi nói ra một ý định đã được nhgiền ngẫm kỹ suốt hai ngày qua:
- Tao tính vầy! (Thời gian lặn lội với nhau đã đủ để tôi bắt đầu xưng hô
kiểu như thế). Nơi đây cũng có rừng, có bưng, như vậy dứt khoát sẽ có anh
em đàng mình quanh quẩn, chỉ hiềm không biết họ ở cụm rừng nào. Vì vậy
ta không đi nữa, mà lùi sâu vào rừng, tìm một chỗ kín đáo ém lại. Khoan,
để tao nói tiếp. Chuyện ăn phải không? Tự làm lấy mà ăn. Ban đầu là đào
củ, rừng thiếu gì các loại củ nuôi sống từng đây miệng ăn được cả tháng.
Sau đó ta sẽ móc ráp với dân xin đất, xin giống trồng lúa, trồng khoai. Điều
này làm được. Nhưng không phải rời bỏ xóm ấp mang nhau ra đây cốt để
sinh sống như những người trốn lính. Điều quan trọng hơn là tìm mọi cách
liên lạc được với lực lượng ta. Trong khi chưa móc ráp được, ta cũng cứ
hoạt động, sức tới đâu, ta mần tới đó. Chẳng hạn: kiếm lương thực nuôi bộ
đội, chuyện trò phát động nhân dân; diệt ác nếu thấy ngon, và… thỉnh
thoảng thay phiên nhau luồn vào ấp xã nắm dân, nắm địch.
Tôi nói liền một hơi. Nói xong tôi mới thấy tưng hửng. Chết cha! Sao mình
nói giống giọng anh Tám quá xá, chỉ khác cái đoạn trồng lúa lén vào đất
của dân. Tuy vậy mấy người nghe tôi nói có vẻ rất chăm chú, mắt sáng lên
quả quyết. Trước thái độ đồng lòng nhất trí được biểu lộ hết sức rõ rệt ấy,
tôi cũng tự lý giải: phải thôi! Ở đây chỉ có mình mình là đảng viên, họ
không nghe mình còn nghe ai. Tôi hỏi một câu đưa đà:
- Bọn bây có chịu vậy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.