SÔNG XA - Trang 90

Chu Lai

SÔNG XA

8

Đón tôi ngay ở ngưỡng cửa không phải thằng Riềng mà là cô gái mặt lấm
chấm mấy nét rỗ hoa tên là Thu.
- Chị… Chị Hai! Em biết sáng nay thể nào chị cũng tới. Cháu đâu chị?
- Tôi... Tôi gửi thím.
Tôi trả lời mà không giấu được mụt chút lúng túng trước cách xưng hô mới
mẻ của Thu.
- Thằng nhỏ em tôi có nhà không?
- Anh xuống suối bắt ít cá. Ảnh nói hồi ở nhà, chị Hai ưng cá lóc nướng
trui lắm!
“Ảnh...”. Tôi bắt đầu ngờ ngợ, và chú tâm nhìn Thu. Bữa nay trông Thu
khác lắm! Tóc cô chái một lần dầu dừa lật về phía sau khiến cho khuôn mặt
trẻ hẳn ra với hàm răng cười trắng bóc, đều xin xít. Một cái áo bà ba trắng
cắt khéo, ôm lấy bộ ngực nở nang và đôi vai tròn lẳn. Nhìn tấm thân óng ả,
tràn trề sức sống ấy tôi chạnh ước: giá mình cũng được cái sức vóc kia để
nuôi con?
- Chị Hai vào nhà đi! – Thu mau mắn cầm tay dẫn tôi qua bậc cửa - Chị Hai
ngồi chơi, chút xíu là ảnh về liền à. Em xin phép chạy qua bên nhà một
chút.
Thu ngoắt người đi ngay, làm như thể phận sự đón tôi đến đó coi như xong.
Còn lại một mình trong căn nhà trống vắng, đồ đạc được dọn đi đâu hết, tôi
ngồi im lặng để mặc cho cảm xúc bồi hồi quen thuộc mỗi khi trở lại đây
từng đợt dâng lên. Chao ôi! Mới hơn một năm trời chứ có nhiều nhặn gì mà
sáng nay ngồi giữa nhà của má, tôi tưởng như cuộc đời mình đã trôi qua
biết bao tháng năm dằng dặc. Thấy bát hương trên bàn thờ còn phơ phất
khói, tôi đứng dậy đốt mấy nén nhang cắm thêm vào đó, rồi lôi trong làn ra
nải chuối, trái bưởi đặt sang bên cạnh. Mùi nhang thơm thoảng lan ra trong
ngôi nhà u tịch, đánh thức dậy trong tôi bao nhiêu kỷ niệm xa xưa. Tôi
thầm thì: “Má ơi! Bữa nay chị em con trở lại với má đây. Chưa đúng ngày,
đúng giờ, nhưng xin má đừng trách. Má có biết không? Từ ngày má đi đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.