Adele nhặt một tuýp son bóng lên và chăm chú xem xét màu của nó – Nó, à
anh ta có hỏi gì về mẹ không? – bà ta hỏi. India mặc dầu đã nghĩ tới tính
huống này từ trước nhưng vẫn bị bất ngờ.
- Anh ấy… có hỏi mẹ bây giờ ra sao? – cô thừa nhận, cố gắng ngăn cái hơi
nóng đang sắp sửa bủa vây lấy gáy mình và tiếp tục nói trôi chảy – Nhưng
chủ yếu là hỏi về cha. Anh ấy muốn biết thật chi tiết cha đã mất như thế
nào.
Adele bĩu môi
- Làm như nó quan tâm lắm ấy – bà ta nói một cách độc địa – Tao hy vọng
là mày bảo rằng ông ấy không bao giờ nói đến nó. Tao thậm chí còn nhớ là
trong thời gian đó chưa nghe Aaron nhắc đến tên nó bao giờ.
India đứng phắt dậy. Điều đó không đúng, cô biết, nhưng cô hiểu tốt hơn là
không nói ra - Con phải đi đây – cô ý thức được rằng với tất cả sự điềm
tĩnh vốn có, cô cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Hôm nay không
phải là một ngày dễ chịu đối với cô và ngay cả sự thờ ơ khôn khéo cô đã
học được cũng đang mỏng dần một cách nguy hiểm – Con đã hứa với Carlo
là sẽ nói chuyện với Paolo về việc phục vụ đồ uống trong khi anh ta đang
chơi đàn. Với lại con cũng phải đi thay quần áo. Tối nay con phải ăn tối
cùng vợ chồng ông nghị sĩ Markham.
Adele nhăn mặt – anh ta chẳng chợ đợi con giữ lời hẹn đó đâu India. Với
lại việc kinh doanh, đúng không? Tại sao mày cứ tiệp tục nhận khách trong
khi như chúng ta đã biết đấy, Nathan có thể đuổi cổ cả tao lẫn mày đi ngay
ngày mai.
India thở ra chầm chậm:
- Con không nghĩ là anh ấy sẽ làm như thế đâu mẹ.
- Làm sao mày biết? Nó nói như vậy à?
- Không…
- Lại thế rồi – Adele thở dài chán nản – Giá như mày có thể thôi nghĩ rằng
mày biết rõ nó hơn tao. Nó là một con chuột nhắt, India ạ. một đứa con
hoang! Nó hoàn toàn không biết xấu hổ là gì và tốt hơn là mày nên bắt đầu
tin điều đó đi!
Và India bắt đầu tin thật.