SỰ BÙNG NỔ DỊU DÀNG - Trang 95

- Không…
- Thế thì cái gì? Thế em hy vọng chuyện gì sẽ xảy ra?
India nuốt nhịn:
- Em không hy vọng gì cả. Em… ồ, anh cần phải biết là em có định gạt
anh, nhưng không phải… không phải là đi vào phòng của mẹ em. Không
bao giờ như thế.
Nathan đi vòng qua chiếc bàn:
- Nói tiếp đi.
India nhún vai:
- Chẳng còn điều gì để nói nữa. Em… các cửa sổ phòng khác đều đóng lúc
em vào phòng mình. Em không bao giờ ngờ rằng…
- Rằng bà ấy có thể để cửa sổ mở - Nathan tiếp lời cô một cách thản nhiên –
như vậy chắc đó không phải là một thủ đoạn cố ý để anh phản bội lại chính
mình? Và em cũng không muốn thấy mẹ mình chạy ra khỏi phòng, khóc
lóc kêu là mình bị cưỡng hiếp phải không?
India nín thở:
- Tất nhiên là không bao giờ.
Nathan nhún vai:
- Và em cũng không biết gì mãi cho đến sáng nay?
- Vâng.
Nathan dừng lại. Lúc này anh chỉ còn cách India có một gang tay. Anh nhìn
cô với đôi mắt đen dò xét. Anh biết cô muốn rút lui nhưng lại cố tỏ ra cho
anh thấy cô không bận tâm đến việc anh đang đứng gần mình nên không
nhúc nhích gì. Và anh tin là đúng như thế, chí ít thì sau chuyện đã xảy ra
đêm trước. Sắc hồng đang lan nhanh từ cổ ra khắp làn da mịn màng như
kem của cô đã cho anh thấy điều đó.
Và sự hớ hênh của cô thật không thể cưỡng lại được. Mặc dầu anh biết
không phải chỗ và cũng không phải lúc để chạm vào người cô nhưng anh
không thể nào kiềm chế được mình. Mu bàn tay anh đưa lên chạm vào cái
chúm nho nhỏ hằn sau lớp vải của chiếc áo lót mỏng cô đang mặc và thong
thả cọ cọ phần thịt mềm mại đó. Khi cô giật mình lùi lại thì anh đưa hai tay
ôm lấy hông cô và kéo sát lại người mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.