SỰ CỐ BẮC CỰC - Trang 7

Nhóm tìm kiếm đã mang ông ta ra khỏi một cái khe cách ba klick về

phía Nam cảng, trên một tấm vải dầu tạm bợ. Đám người vây quanh phần
thưởng của mình, giậm chân cho cái lạnh không chui vào giày. Vassikin
thúc khuỷu tay đi qua đám đông, quỳ xuống xem xét gần hơn.

- Chắc chắn ông ta bị gãy chân rồi - gã nhận xét - Vài ngón tay nữa.

Mặt trông cũng không được ổn lắm.

- Cám ơn, bác sĩ Mikhain - Kamar nói cộc lốc - Có thẻ căn cước

không?

Vassikin lục lọi nhanh như một tên trộm. Chỉ có ví và đồng hồ.
- Chẳng có gì. Thật kì lạ. Mày có nghĩ là một người đàn ông giàu có

thế này phải có vài vật dụng cá nhân chứ, phải không?

Kamar gật đầu:
- Phải - Gã quay sang đám người vây quanh - Mười giây, không thì sẽ

có chuyện đấy. Giữ lấy tiền, mọi thứ khác thì trả lại.

Đám thuỷ thủ nghĩ một lúc. Gã không to con lắm, nhưng là Mafia, một

tổ chức tội phạm của Nga. Cái ví da được liệng ra từ đám đông, trượt
xuống chỗ trũng của tấm vải dầu. Lúc sau bổ sung thêm cái đồng hồ Cartier
bằng vàng nạm kim cương. Nó đáng giá bằng năm năm lương trung bình
của một người Nga.

- Quyết định sáng suốt đấy - Kamar nói - Vốc đống của lên.
- Thế nào? - Vassikin hỏi - Chúng ta giữ hắn lại chứ?
Kamar lôi ra một cái thẻ Visa bằng bạch kim từ chiếc ví da dê, kiểm

tra tên.

- Ồ chúng ta sẽ giữ hắn - gã trả lời, bật điện thoại - Chúng ta giữ hắn

lại và đắp cho hắn một cái chăn. Hắn mà bị viêm phổi thì may mắn của
chúng ta đi tong. Tin tao đi, chúng tao không muốn có chuyện gì xảy ra với
hắn đâu. Hắn là tấm vé cho chúng ta đến thiên đàng đấy.

Kamar trở nên phấn khích, điều này hoàn toàn khác với tính cách của

gã.

Vassikin đứng lên:
- Mày gọi cho ai đấy, gã này là ai?
Kamar ấn một số từ danh sách gọi nhanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.