SỰ CỨU RỖI CỦA THÁNH NỮ - Trang 77

Utsumi Kaoru lắc đầu mạnh khi nghe Kusanagi nói vậy. “Không thể

nào.”

“Vì sao?”
“Bình thường chuyện như vậy đúng là cũng có thể xảy ra. Có điều, người

vợ dự định sẽ vắng nhà một thời gian. Cứ mặc kệ mấy ly sâm-panh như thế
thì quả là khó hiểu.”

Kusanagi và Mamiya nhìn nhau. Trông Mamiya bất ngờ ra mặt.

Kusanagi nghĩ khuôn mặt mình cũng đang có biểu cảm tương tự. Nghi vấn
mà Utsumi Kaoru vừa chỉ ra đến giờ chưa từng vụt thoáng qua đầu anh.

“Chỉ có một lý do giải thích được vì sao phu nhân lại không cất những ly

sâm-panh.” Nữ cảnh sát điều tra trẻ tuổi tiếp tục. “Bởi vì biết trước thời
gian vắng nhà của mình sẽ không quá dài. Vì sẽ quay lại ngay nên không
dọn dẹp cũng được. Phải vậy không?”

Mamiya dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực. Ông ngước nhìn Kusanagi.
“Ta có chờ phản biện của bậc đàn anh không đây?”
Kusanagi đưa tay gãi phía trên lông mày. Anh không nghĩ ra lời phản

biện nào. Thay vào đó, anh hỏi Utsumi Kaoru.

“Tại sao cô không nói sớm hơn? Cô đã nghi ngờ suốt từ lúc đến hiện

trường cơ mà.”

Cô nghiêng đầu đáp vẻ ngượng ngùng - một biểu cảm hiếm gặp.
“Tôi sợ mình bị mắng vì chú ý quá nhiều vào tiểu tiết. Tôi nghĩ nếu phu

nhân là thủ phạm thì kiểu gì cũng để lộ sơ hở khác. Xin lỗi.”

Mamiya thở hắt ra. Sau đó lại quay sang nhìn Kusanagi.
“Có vẻ chúng ta phải xem lại thái độ của mình. Khó khăn lắm mới có

cảnh sát là nữ giới vào đội, thế mà chúng ta khiến họ cảm thấy khó nói
năng thì chẳng ra làm sao cả.”

“Không, tuyệt đối không phải vì thế mà…”
Utsumi Kaoru đang biện minh thì Mamiya giơ tay ngăn lại.
“Nếu có gì muốn nói thì cứ nói ra đừng ngại. Bất kể là đàn ông hay phụ

nữ, đàn anh hay đàn em. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên ý kiến vừa rồi của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.