phải quyết định đưa tập đoàn quân xe tăng cận vệ 5 vào vùng Bô-gu-sép-
xcơ và từ đấy, lợi dụng chỗ đột phá của tập đoàn quân 5, để cho nó từ phía
sau vu hồi qua Oóc-sa mà đánh vào Tô-lô-tsin và Bô-ri-xốp.
Căn cứ vào đó, chúng tôi giao nhiệm vụ cho các đơn vị của cụm quân
kỵ binh - cơ giới của Ô-xli-cốp-xki phát triển tiến công từ Xên-nô sang phía
Tây, đề đánh vòng qua hồ Lu-côm-lơ từ hai phía, dùng một cánh chi viện
cho Phương diện quân Pri-ban-tích 1 chiếm Lê-pen, còn một cánh thì vượt
qua sông Bê-rê-di-na, tiến đến Plê-sê-ni-txư. Tổng tư lệnh tối cao tán thành
các dự kiến đó và cho phép tôi từ 20 giờ ngày 24 tháng Sáu điều tập đoàn
quân cận vệ 5 từ lực lượng dự bị của Đại bản doanh sang Phương diện quân
Bê-lô-ru-xi-a 3. Tôi lập tức báo việc đó cho tư lệnh Phương diện quân và P.
A. Rốt-mi-xtơ-rốp biết.
Tôi cần phải nói rằng P. A. Rốt-mi-xtơ-rốp không phấn khởi lắm với
quyết định của Đại bản doanh (cả việc chuyển tập đoàn quân của đồng chí
từ lực lượng dự bị của Đại bản doanh cho phương diện quân lẫn việc thay
đổi hướng điều động nó vào cửa đột phá). Cả tư lệnh Phương diện quân I. Đ
Tséc-ni-a-khốp-xki cũng nhận thấy điều đó. Tôi không biết rõ nguyên nhân
thật sự của việc đó, và lẽ ra điều đó cũng chẳng đáng chú ý lắm, nếu như
không có tình hình là tập đoàn quân xe tăng cận vệ 5 vốn luôn luôn chiến
đấu rất xuất sắc mà trong trường hợp này lại hoạt động kém trước.
Đại bản doanh hết sức không hài lòng với tập đoàn quân này, và không
phải là không có căn cứ. Ngày 28 tháng Sáu, trong bức thư chỉ thị của Tổng
tư lệnh tối cao gửi cho tôi và cho Tséc-ni-a-khốp-xki có nêu: “đại bản
doanh đòi hỏi tập đoàn quân xe tăng cận vệ 5 phải có những hoạt động
mãnh liệt và kiên quyết đáp ứng với tình hình diễn biến trên mặt trận”. Bộ
tư lệnh tập đoàn quân đã nhận mệnh lệnh đó để thi hành một cách nghiêm
chỉnh.
Tôi muốn nhắc tới hoạt động rất tốt của tập đoàn quân không quân 1.
mà phần lớn, tôi đã được trực tiếp quan sát. Những cố gắng của tập đoàn