Hôm đó, ta quyết định thu nhận một đồ đệ để cứu rỗi tâm hồn bị xưng
hô làm cho già cỗi của ta.
Vậy là ta thu nhận đại đồ đệ của mình.
Lúc đầu, vì chuyện ta thu nhận đồ đệ mà đám tiểu bối bận rộn đủ bề, ý
đồ muốn ta chọn một người căn cốt nhất trong ba vạn đệ tử để tiện bồi
dưỡng ra người thành tiên tiếp theo, làm rạng rỡ cho Không Linh môn.
Nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả ta cũng không ngờ rằng, ta lại
đào được đại đồ đệ của mình trong sào huyệt yêu quái.
Lúc đó hắn bị đại điểu yêu bắt về tổ định ăn thịt, còn ta vừa khéo đang
thèm ăn trứng nên đi đào trứng yêu quái để ăn, cơ mà chưa mò được trứng
đã mò được chân một đứa trẻ. Ta kéo hắn ra, vừa nhìn đã thấy ngay căn cốt
kỳ diệu của hắn vượt xa ba vạn đệ tử Không Linh môn.
Lúc đó ta mừng như phát điên, một chưởng đập chết đại điểu yêu đang
kêu chí chóe bên cạnh, ôm đứa trẻ lên cây, ngay cả tên cũng chưa hỏi đã
buột miệng nói: “Con có muốn làm đồ đệ của ta không?”
Hắn còn chưa hết sự kinh sợ nhìn sang xác điểu yêu chết thẳng cẳng
bên cạnh, lại nhìn sang ta: “Đồ đệ là gì?”
Ta chưa từng thu đồ đệ, thật sự không biết đồ đệ là gì, nhưng lừa gạt
trẻ con trong những lúc thế này là quan trọng nhất, mắt ta láo liên, “Đồ đệ
là tiểu bảo bối ta nâng niu thương yêu, cho ăn cho mặc.”
“Cho ăn?”
“Ừm, sơn hào hải vị.”
“Cho mặc?”
“Ừm, lụa là gấm góc.”