SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 123

Lão già râu bạc cầm roi lập tức dừng tay, lão là đồ đệ nhỏ nhất của tiểu

sư đệ ta, coi như là người lớn nhất ở đây.

Ta dừng trên đài cao, cầm lấy Phệ Hồn Tiên trong tay lão.

Mấy lão già bên cạnh lập tức hùng hồn nói: “Tiên tôn à, dù sao Thiên

Cổ sư huynh cũng vì phạm môn quy của Không Linh, tám mươi mốt đòn
roi này không thể thiếu được! Nếu không môn quy còn đâu…”

Bên cạnh có người phụ họa, Thiên Cổ bị treo trên không cũng qay đầu

lại nhìn, sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt có mấy phần tuyệt vọng mà ta nhìn
không thấu.

“Không Linh ta từ ngàn năm trước đã có môn quy nghiêm ngặt, ta

tuyệt đối không thiên vị ai.” Ta vỗ ngọn roi dài trong tay, chỉ trong khoảnh
khắc đã có ba roi đánh lên lưng Thiên Cổ. Da thịt trên lưng hắn lập tức rách
toạc, máu tươi đầm đìa, Thiên Cổ vẫn đang cắn răng chịu đựng, cuối cùng
cũng kêu đau thành tiếng.

Bên dưới có tiểu bối kinh hô, thậm chí có người quay đầu bịt mắt.

“Có điều đệ tử của ta mà để các ngươi đánh thì không đúng lắm, để ta

đích thân xử trí hắn mới là thích hợp nhất.”

Không ai lên tiếng nữa.

“Ba roi này là vi sư ban cho ngươi. Đánh ngươi tội đại nghịch bất đạo.

Ngươi nói xem ngươi có cam lòng chịu đòn không?”

Thiên Cổ hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn gật đầu.

Dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi lớn, là đồ đệ ta từng hứa sẽ thương

yêu như bảo bối, thấy hắn như vậy, lòng ta bỗng mềm đi, không nắm nổi
ngọn roi nữa, ta thả Phệ Hồn Tiên xuống đất, “Từ nhỏ ngươi đã bái nhập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.