SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 125

Ta ngồi trong đại điện trống không. Đầu thật sự đau ghê gớm, ta lại

chẳng muốn nằm xuống giường chút nào. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ta tựa
như thấy được Thiên Cổ lúc nhỏ đang luyện kiếm bên ngoài, chiêu thức
yếu ớt song vẫn mang theo tiên khí trầm ổn.

Ta lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn nghiên mực trên bàn, dường như lại nhìn

thấy Thiên Cổ mười mấy tuổi đang ngồi đối diện với ta, cầm bút chép sách,
sau đó ngước đầu nhìn ta cười, “Sư phụ, ngươi ngũ còn lâu hơn con chép
hết hai trăm quyển kinh nữa.” Ánh nến chập chờn, gương mặt hắn rõ ràng
rồi lại mờ ảo.

Ta cảm thấy mình không thể ngồi trong phòng này nữa, vậy là ta ra

ngoài. Nhìn thấy Tửu trì, ta lại nhớ đến hôm đó ta nằm bên Tửu trì chợp
mắt, trên môi có xúc cảm ấm nóng như có như không, còn có tiếng gọi “sư
phụ sư phụ” triền miên khàn đặc của hắn bên tai ta, tựa như ăn vụng được
thứ quý giá nhất trên đời này, thỏa mãn đan xen áy náy.

Ta ôm mặt thở dài.

Cuối cùng tat hi triển thuật Độn Thổ, âm thầm rời khỏi núi Không

Linh, đuổi đến nơi Thiên Cổ bị trục xuất.

Hắn bị ném ở một bãi đá, nước song xối lên cơ thể hắn, cuốn máu tươi

ngoằn ngoèo chảy đi thật xa.

Ta kéo hắn đến một sơn động gần đó.

Đêm đến, Thiên Cổ sốt cao, miệng vẫn mơ màng lẩm bẩm, sau khi bị

Phệ Hồn Tiên đánh, nguyên thần khó tránh đại thương, trong tay ta không
có thuốc, chỉ có thể dùng đến khí cố áp chế khí huyết cuồn cuộn trong cơ
thể hắn.

Tròn ba ngày ba đêm, đầu hắn gối trên chân ta, mồ hôi ướt đẫm y phục

ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.