SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 124

làm môn hạ của ta, nay lại nảy sinh ý nghĩ xằng bậy, vi sư không thể nào
dạy ngươi tu hành được nữa, sau ba roi này, ngươi không còn là người của
Không Linh môn, cũng không còn là đồ đệ của ta nữa, mong ngươi sau này
tự liệu lấy thân.”

Kết quả này nằm trong dự liệu của tất cả mọi người.

Duy chỉ có Thiên Cổ dường như không thể nào đón nhận, hắn giãy

dụa ngoái đầu lại nhìn ta, “Sư phụ, đồ nhi cam nguyện chịu tám mươi mốt
đạo Phệ Hồn Tiên, xin sư phụ đừng đuổi con đi!”

Đứa trẻ ngốc này, người sáng suốt đều biết tám mươi mốt đạo Phệ

Hồn Tiên nhất định có thể đánh chết hắn, ta đuổi hắn đi rõ ràng là muốn tha
cho hắn một mạng, hắn không yên lặng ra đi, ngược lại còn xin ta giữ hắn
lại, đúng là…

Không có đầu óc.

Ta vẫy tay, xích sắt trói hai tay Thiên Cổ đứt lìa, hắn ngã xuống đất,

lại giãy dụa bò về phía ta, “Xin sư phụ, đừng đuổi…đuổi đồ nhi đi…” Ta
hít một hơi thật sâu, ngoảnh đi không nhìn nó.

“Khiêng hắn ra cửa núi. Từ nay về sau, không cho hắn bước vào

Không Linh môn nửa bước.”

Thiên Cổ bị đệ tử trói lại, hắn liều mình giãy giụa, khàn cổ gọi ta “sư

phụ”, máu đặc quánh nhuộm đỏ cả con đường đá bạch ngọc.

Trong điện vô cùng yên lặng, ta ho một tiếng, vừa tỉnh lại đã phải xử

lý bao nhiêu chuyện như vậy, khiến huyệt Thái Dương của ta đột nhiên hơi
đau, “Giảỉ tán, ai nấy về luyện công hết đi.”

Trở lại đỉnh Không Linh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.