SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 140

“Nếu biết được nguyên do thì làm sao con lại cố chấp.”

Hắn thật sự chỉ im lặng ngồi đó, nhìn ta không dời mắt, ta cố gắng

khiến mình bình tâm, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, ta vẫn không kìm
được mà khẽ đỏ mặt.

Ta vừa đỏ mặt hắn liền cười nhẹ, ta thẹn quá hóa giận mắng hắn, sau

đó mặt càng đỏ hơn, một hồi sau, nguôi giận rồi, vẫn bị hán nhìn, ta lại đỏ
mặt…

“Tiên tôn, tiên tôn…” Bên ngoài Linh Hư động truyền đến giọng tiểu

bối dưới núi tìm ta.

Ta ngây ra, gần như vô thức nói, “Thiên Cổ, đi đi.”

Hắn lại chẳng hề để tâm, đứng dậy nhàn nhã phủi mông, “Nếu trong

lòng sư phụ không có con, lúc này theo lý phải gọi người vào bắt con, chứ
không phải thả con đi.” Ta im lặng, cuối cùng hắn lấy bình sứ trong tay áo
đổ thuốc giải ra, cười nhẹ, “Sư phụ lo lắng cho con, ngay cả thuốc giải
cũng quên mất. Ơn thầy như núi, không thể không báo.”

Nói xong hắn lấy thuốc giải ăn mất.

Ta cả kinh, “Ngươi!” Rồi không nói ra được bất kỳ từ nào nữa, vì

Thiên Cổ đã phủ lên môi ta, mớm thuốc cho ta, trong miệng ngoài mùi
thuốc đều là hơi thở của hắn.

Hắn không có hành động bất ngờ nào tiếp theo nữa, vì ta đã hoàn toàn

đờ người. Hắn rời khỏi môi ta, nhìn ta ở khoảng cách rất gần, ánh mắt khẽ
động, rõ ràng là hắn khinh nhờn ta, cơ mà mặt hắn đỏ tận mang tai.

Ta rất muốn hỏi hắn, ngươi đỏ mặt cái quái gì chứ? Chẳng phải ngươi

làm lưu manh chuyên nghiệp lắm sao? Hôm nay chẳng phải ngươi trêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.