“Haiz, nuôi lâu vậy rồi mà vẫn còn nhát gan.” Tiêu Dật Hàn làu bàu,
“Sợ gì chứ, chẳng phải vi sư còn chưa chết sao.”
Từ nhỏ ta không cha không mẹ, ăn xin qua ngày, được bữa sớm lo bữa
tối, cho dù sau này được Tiêu Dật Hàn mua về núi Tiên Linh, ý thức sinh
tồn trong lòng ta cũng chưa bao giờ giảm bớt, bởi vậy ta không nổi nóng
với Tiêu Dật Hàn, cho dù hắn làm những chuyện không giống như một sư
phụ nên làm. Ta cố gắng tu luyện pháp thuật để có thể trò chuyện với các
sư huynh đệ. Ta là một học trò ngoan không bao giờ dám đến trễ, sợ bị phu
tử trách mắng, tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ cảm giác bất an
thấp thỏm sâu thẳm trong nội tâm ta đối với cuộc sống, đối với hoàn cảnh
xung quanh.
Hồi ấy ta còn nhỏ, không có cách nào xua đi nỗi sợ của mình, cũng
không mạnh mẽ đến mức có thể tự tạo cho mình đủ cảm giác an toàn, vậy
nên ta kỳ vọng đi lấy lòng tất cả mọi người xung quanh để đổi lại cảm giác
an toàn mình muốn có.
Chỉ là cảm giác an toàn đối với ta vẫn luôn là một thứ quý hiếm…
Mãi đến khoảnh khắc này…
Mãi đến khi Tiêu Dật Hàn đứng trước mặt ta, hắn nói với ta, sợ gì chứ,
có hắn ở đây.
Hắn khiến ta cảm giác được ta có người để nương tựa, có bến cảng để
neo đậu.
Ta nói không nên lời, len lén níu vạt áo sau lưng hắn.
Tiêu Dật Hàn không quay đầu nhìn ta, hắn chỉ nhìn phía trước gọi: “Ê,
ngươi làm đồ đệ ta sợ rồi đó.” Vừa dứt lời, trong tay hắn xuất hiện Hàn
Sương kiếm, tựa như tuỳ ý vạch vào không trung, hàn quang xé rách