SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 190

gà rừng rơi xuống. Tiêu Dật Hàn rất vui, quay đầu nhìn ta chớp mắt: “Tiểu
đồ đệ, tối nay chúng ta có thức ăn rồi.”

Ta lạnh lùng nhìn hắn.

Nhìn hắn chỉ dùng một bàn tay để vặt lông gà, lấy bỏ nội tạng rồi kẹp

gà lên nướng trên lửa, sau đó quay đầu nhìn ta, mắt in ngọn lửa sáng lấp
lánh, tựa như một đứa trẻ đang đòi được khen: “Lần ta và con xuống núi
lúc trước, chẳng phải con vẫn than trách ta không chăm sóc con, để con tự
tìm thức ăn sao, giờ chắc là không còn trách than nữa đâu nhỉ.”

Ta chỉ lạnh lùng đáp trả: “Ta đã kiêng ăn nhiều năm rồi, không đụng

tới ngũ cốc lương thực, huống chi là đồ mặn.”

Biết bao nhiêu năm đã trôi qua, ta đã tu được tiên thân từ lâu rồi, vậy

mà sư phụ này của ta lại chẳng hề hay biết.

Sau khi nghe ta nói câu này, đôi mắt lấp lánh ánh lửa của hắn như bị

dập tắt, khẽ xìu xuống, hắn quay đầu, nở nụ cười trầm thấp như bất cần,
“Ồ, đồ đệ của ta đã trưởng thành rồi.”

Ta không buồn để ý tới hắn.

Cuối cùng con gà rừng đó bị Tiêu Dật Hàn lỡ tay nướng cháy, ta và

hắn đều không ai ăn cả, quả thật là lãng phí.

Buổi tối nghỉ ngơi, tay ta và Tiêu Dật Hàn vẫn không rời ra được, hắn

đề nghị bọn ta ngủ chung, ta chỉ vào gốc cây bên cạnh nói: “Chúng ta quay
lưng vào gốc cây ngủ. Ngươi ngủ một bên, ta ngủ một bên, tay đặt bên
cạnh, buổi tối tỉnh dậy mở mắt không ai nhìn thấy nhau, đỡ phải bực
mình.”

Tiêu Dật Hàn nghe vậy thì nhìn ta, ánh mắt lộ ra cảm xúc như đang

bất lực dở khóc dở cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.