SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 42

người chưa ra khỏi cửa núi bao giờ, đối phó với những tiểu yêu tiểu quái
còn được, chứ nếu đụng phải Ma Tộc nham hiểm xảo trá chẳng phải toàn
bộ sẽ chết thẳng cẳng ngay tức khắc sao…

Ta sờ cằm trầm tư, “Muốn ta cùng Mộc Tuyên tắm máu chém giết à,

nhưng ta đâu thể để hắn phát hiện ta có pháp lực…”

“Không.” Trong mắt đại ma đầu ngưng tụ ánh trăng, giọng nói kiên

định, “Ta muốn ngươi cản y lại.”

Ta ngây người: “Tại sao?”

Đại ma đầu không nói. Ta chau mày, “Chúng ta đã thế này rồi, ngươi

vẫn còn giấu giếm ta thì còn ý nghĩa gì nữa?” Hắn chỉ chằm chằm nhìn ta,
ta thở dài, “Được rồi, ta không hỏi tại sao.” Ta nói, “Ngươi kêu ta làm thì ta
tin ngươi.”

Đại ma đầu nghe thấy lời ta, tựa như hơi hoảng hốt, khóe môi khẽ

động như muốn nói gì đó, tuy nhiên lúc này hắn bỗng chau mày.

Ta quay đầu nhìn, thấy Mộc Tuyên ở xa đã đứng dậy, đi về phía ta, ta

vội ngồi xổm xuống bãi cỏ, vẫy tay với đại ma đầu, “Mộc Tuyên nghi ngờ
rồi, ngươi đi mau đi.”

Đại ma đầu không ở lại nữa, xoay áo bào đen, âm thầm biến mất trong

màn đêm giống như lúc đến, dường như ta nghe thấy hắn để lại trong rừng
một câu “Cám ơn” như có như không.

Ta thoáng thất thần, thế nhưng không có thời gian ngơ ngác thêm. Ta

đã có thể nghe thấy tiếng bước chân Mộc Tuyên, bèn giả vờ giật mình
ngoảnh đầu, “Ai đó?” Ta kéo kéo lưng quần, khiến bụi cỏ phát ra tiếng sột
soạt.

Tiếng bước chân bên kia lập tức dừng lại, ta lại hỏi: “Sư phụ à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.