Đến tối, tiểu viện của Mộc Tuyên yên tĩnh trở lại, ta bày ra một bàn
tiệc tẩy trần phong phú.
Ta chỉ từng món ăn trong đĩa đếm cho Mộc Tuyên thấy, món nào cũng
do ta nghe ngóng từ chỗ đại ma đầu. Ta kể tên xong, ngẩng đầu đối diện
với ánh mắt Mộc Tuyên, cười rạng rỡ, “Sư phụ, có thích không?”
Y ngồi xuống, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, kế đó thản nhiên nói:
“Nhầm muối thành đường rồi.”
“Hả!” Ta kinh ngạc, “Không thể nào.” Trước khi bưng thức ăn lên rõ
ràng ta đã thử rồi mà. Ta lấy đũa, đang định gắp thức ăn, Mộc Tuyên bỗng
vòng tay qua cổ ta, kéo ta về phía trước, môi chạm môi với ta, rau trong
miệng y trở thành rau trong miệng ta.
Y điềm tĩnh rời đi, sau đó chùi khóe miệng ta, “Có phải là ngọt
không?”
Rau nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời ta thật sự không phân được rốt
cuộc mình đã bỏ muốn hay đường.
Hắn vỗ vỗ đầu ta, “Đạo hạnh thế này mà dám ngông cuồng muốn đòi
vi sư à? Phải cố gắng thêm nữa.”
Dáng vẻ y nói lời này thật sự giống hệt đại ma đầu, cơ mà… vốn dĩ họ
là cùng một người mà.
Nghĩ tới đại ma đầu, ta cố ép mình bình tĩnh lại, đại ma đầu phải quay
về, ta cũng phải quay về, vì phái Thương Lam ba trăm năm sau sáp xử
quyết một người của Ma Tộc. Người đó là cha ta, ban đầu ta trộm chìa
khóa nhà lao giam cha ta, bị đệ tử phái Thương Lam phát hiện, trong lúc
hoảng loạn mới nhảy xuống hồ Linh Kính.