SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 71

“Kính… kính mất rồi.”

Mộc Tuyên ôm lấy ta, tay vỗ nhẹ lên vai ta, “Không sao.”

“Kính bị cướp đi rồi.”

“Không sao.”

“Con có lỗi với người, con có lỗi với người.”

“Đừng khóc nữa.”

“Con đã làm nhiều chuyện có lỗi với người, con… con… hu hu… Nếu

con nói cho người biết con xấu, con gạt người… rất nhiều chuyện,,, người
cũng đừng giết con, tốt nhất là cũng đừng ghét con… Con sẽ đau lòng
lắm…”

Ta khóc đến nấc cụt, Mộc Tuyên không ngừng vỗ về ta như dỗ dành

trẻ con, dịu dàng nói: “Ta không ghét con.”

Ta nghe mà ngây ra, rõ ràng Mộc Ngọc sau lưng cũng ngây ra. “Sư…

sư huynh… Vừa rồi là huynh nói đó sao?”

Mộc Tuyên quay đầu nói với Mộc Ngọc, “Đệ về trước đi.”

Mộc Ngọc hiển nhiên không muốn đi, nhưng dưới ánh mắt lườm liếc

của Mộc Tuyên, hắn đành không cam lòng vừa ngoái lại vừa đi xa dần.

Mộc Tuyên yên lặng ngồi bên ta một hồi, chờ ta hơi nình tĩnh lại, y

nói: “Chờ ít ngày nữa, ta sẽ thỉnh cầu sư phụ công bố thân thế của ta, lúc đó
ta sẽ trả kiếm rời núi.”

Ta ngây ra, Mộc Tuyên… đang nhắc đến thân thế mình với ta sao?

Theo ký thì y đâu biết ta đã biết thân thế của y chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.