SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 70

Hắn quay về mất rồi, vứt lại mình ta ở ba trăm năm trước…

Cơn đau trên vai ngày càng dữ dội, đau đến mức khiến ta uất ức.

Ngoài uất ức, đáy lòng ta còn chầm chậm dâng lên nỗi hoảng hốt bất an
không biết phải làm sao.

Ta và đại ma đầu cùng đến thế giới này, tuy có lúc chẳng thấy bóng

dáng hắn đâu, song dù sao ta cũng biết thế giới này không chỉ có mình ta là
khách tha hương, ta tin tưởng hắn, thậm chí dựa dẫm vào hắn.

Vậy mà hắn đã phản bội ta, biến mất tăm hơi, cũng không bao giờ

quay lại nữa…

Mắt ta đẫm lệ, ta chùi bừa một cái, nước mắt lại càng tuôn ra nhiều

hơn.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của Mộc Ngọc,

“Sao ở đây ma khí nặng quá vậy… Tiểu sư điệt, sao ngươi lại ở đây?
Ngươi… ngươi làm sao vậy?”

Ta chỉ vùi đầu khóc.

Mộc Ngọc giật thót người, liên tiếp hỏi ta bị làm sao. Ta nằm luôn

xuống đất, ôm ngực khóc thật to không chút kiêng dè. Gào khóc một hồi,
tựa như ta nghe Mộc Ngọc bất lực nói với một người khác, “Sư huynh, đồ
đệ của huynh điên rồi.”

“Sao vậy?” Một bàn tay ấm nóng đỡ lưng ta, trong nước mắt nhạt

nhòa, ta nhìn thấy gương mặt Mộc Tuyên đang chau mày, lúc này đây
gương mặt này thật sự khiến ta vừa phẫn hận lại vừa áy náy, ta vùi đầu vào
ngực y, tiếp tục khóc lớn.

Y gỡ cánh tay đang ôm vai của ta, “Bị thương nặng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.