SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 81

Y cụp mắt, nhìn chén đũa bừa bộn, lại ngẩng đầu nói: “Con nấu cơm

cho người, câu cá cùng người…” Y khựng lại, “Rửa chén cũng giao cho
con.”

Đúng thật là tới phụng dưỡng, chôn cất ta rồi.

Ta nhàn nhã thong dong nhìn tiểu tử này, trong người y không thề có

tiên khí hay yêu khí, theo lý là một người phàm, có điều một người phàm
không tới tu tiên vấn đạo, không tới vì trường sinh bất lão mà muốn ở đây
câu cá cùng ta, nấu cơm cho ta? Định xây cho ta một “Hội quán tu thân
dưỡng lão” à?

Đương nhiên, cũng có thể vì hiện giờ tiên pháp của ta yếu đi nhiều,

còn pháp lực của y cao thâm hơn, ta không nhìn ra khí tức trên người y, bởi
vậy mới tưởng y là người phàm.

“Nói đi.” Ta khoanh tay trước ngực, không vòng vèo với y nữa mà hỏi

thẳng: “Thật ra ngươi muốn làm gì?”

Y cũng vẫn trầm ngâm, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt nóng bỏng nhìn

ta: “Con muốn người.”

Lập tức ta lại có cảm giác đau như xương cá mắc trong cổ…

“Tiểu tử.” Ta xoa xoa mi tâm, định nói chuyện tử tế với y, “Lời ta nói

vừa rồi ngươi chưa hiểu sao? Số kiếp của ta sắp tới rồi, không nhận đồ đệ
được nữa, càng không thể yêu đương.” Ta nói với y từng câu từng chữ, “Ta
sắp chết rồi. Không có thời gian cũng không còn hơi sức chơi với đám
người trẻ tuổi các ngươi đâu.”

Nghe câu này của ta, không biết tại sao, sắc mặt y tựa như bị ngàn vạn

lưỡi đao đâm xuyên quan ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.