SƯ PHỤ (HỆ LIỆT) - Trang 96

Tiên lực lan tỏa, trấn áp toàn bộ ma lực của Linh Nữ kia, cô ta sửng

sốt:”Cái…”

Ta quay đầu đi, ánh mắt xuyên qua lớp bụi trần tưa như một bức màn

rũ xuống, nhìn Linh Nữ nói: “Niêm tình đám tiểu bối các ngươi không hiểu
chuyện, ta vốn định khoan dung…” Thần kiếm của ta đã bị Thanh Hàn
trộm đi, cùng y biến mất dưới Ma Uyên, song cho dù không có thần kiếm,
sức khỏe suy tàn cũng không có nghĩa ta là người vô dụng, “Núi Vụ Ái này
há để cho các ngươi làm loạn sao.”

Linh Nữ nheo mắt, dường như bất mãn với lời ta nói, còn Lưu Nguyệt

bên cạnh bỗng nhíu mày, y đưa tay muốn cản ta, có điều không chờ y bước
tới, ta đã vận động linh lực trong núi Vụ Ái, ngưng tụ thành trường kiếm,
hóa vô hình thành hữu hình, trong lúc hai người có mặt còn chưa phản ứng
kịp, một kiếm đã đâm lên cổ Linh Nữ.

Đến khi linh kiếm đâm rách da Linh Nữ, cô ta mới sửng sốt, lập tức

xoay người tránh lui mấy bước, tức thì ta lại chĩa linh kiếm đâm vào tim cô
ta.

Chiêu nào cũng chí mạng, Linh Nữ thoái lui liên tiếp, cuối cùng không

thể tránh được nữa, đành phải ẩn thân, biến mất trong tiểu viện của ta. Biết
khi tức của cô ta vẫn còn, ta chĩa trường kiếm xuống cắm thẳng vào đất,
lạnh lùng nói: “Lúc ta và Thánh Tổ Nữ Vương của Ma Tộc ngươi giao
chiến, không biết còn ngươi đang ở đâu, tiểu bối nhỏ nhoi lại dám ngông
cuồng hỗn xược, muốn chết ư.”

Vừa dứt lời, ta liền khiến khí tức trong viện chấn động, ngay cả Lưu

Nguyệt cũng phải lưu về phía sau một bước.

Lúc này trong viện đã không còn khí tức của Linh Nữ. Thiết nghĩ bị ta

vừa đánh vừa dọa sợ chạy mất dạng rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.