SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 518

Robert Quinn bảo vài tuần sau khi Nola mất tích, thì vợ ông bắt đầu đổ

bệnh.

– Bà ấy nhắc đi nhắc lại rằng nếu còn mảnh giấy thì cảnh sát có thể hỏi

cung Harry.

Cảnh sát trưởng Pratt nói không có mẩu giấy thì ông ta chẳng thể làm

được gì. Bà ấy như loạn trí. Bà ấy nói với tôi đến cả trăm lần mỗi ngày
rằng: “Chính Quebert, chính là Quebert! Tôi biết, ông biết, tất cả chúng ta
đều biết! Tất cả chúng ta đều thấy tờ giấy, đúng không?”

– Tại sao bác không bao giờ nói với cảnh sát về những điều bác biết?

Tôi hỏi. Tại sao bác không nói rằng Nola đã tìm gặp bác và nói với bác về
Harry? Như vậy có thể bác sẽ mang đến một hướng điều tra, phải không?

– Tôi cũng muốn làm như vậy. Tôi rất đồng ý với ý kiến của anh.
– Anh có thể tắt máy ghi âm đi được không, anh Goldman?
– Vâng ạ.
– Tôi tắt máy ghi âm, xếp gọn gàng vào túi. Ông Robert nói tiếp:
– Khi Nola biến mất, tôi tự trách mình rất nhiều. Tôi tiếc đã đốt tờ giấy

liên quan tới Harry. Tôi nghĩ nhờ bằng chứng đó, cảnh sát có thể hỏi cung
Harry, điều tra về hướng anh ta, có thể giúp cuộc điều tra tiến triển hơn.
Nếu anh ta không có tội, thì anh ta cũng chẳng có gì phải sợ. Nói cho cùng,
cây ngay không sợ chết đứng, phải không nào? Tóm lại là tôi rất hận mình.
Vậy nên tôi bắt đầu viết thư nặc danh và dán trước cửa nhà anh ta mỗi khi
anh ta đi vắng.

– Gì cơ? Những bức thư nặc danh đó là của bác viết à?
– Chính tôi. Tôi viết sẵn cả đống bằng máy chủ của thư kí ở xưởng may

găng ở Concord. Tôi đã biết việc anh làm với đứa bé gái mười lăm tuổi.
Rồi cả thành phố sẽ nhanh chóng biết điều này
. Tôi cất đống giấy đó trong
hộp đựng găng để trong ô tô. Cứ hễ khi nào gặp Harry trong thành phố, thì
tôi lại vội vàng về Goose Cove để nhét một tờ vào cửa.

– Nhưng tại sao bác làm vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.