SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 593

– Chuyện mê sảng gì thế? Tôi thì thào.
– Thế đấy! Lewis đứng dậy, tại sao các anh lại nghi ngờ tới mức độ ấy

chứ? Nola không phải là Nola: Quỷ dữ đã sở hữu cơ thể của nó!

– Thế ông đã làm gì đứa bé? Gahalowood hỏi.
– Về nguyên tắc, chỉ cần cầu nguyện là đủ, trung sĩ ạ!
– Để tôi đoán nhé, nhưng trong trường hợp này, cầu nguyện không đủ!
– Đúng thế, con quỷ quá mạnh! Vậy nên chúng tôi phải dìm đầu con bé

xuống chậu nước thánh, để có thể chiến thắng được quỷ dữ.

– Giả vờ dìm cho chết trôi, tôi nói.
– Nhưng thế cũng không ăn thua. Cho nên, để hạ gục con quỷ, làm cho

nó phải từ bỏ cơ thể của Nola, chúng tôi đã đánh nó.

– Ông đánh đứa trẻ mới 9 tuổi sao? Gahalowood không thể chịu được

nữa.

– Không, không phải đứa trẻ, mà là con quỷ!
– Ông điên rồi, Lewis!
– Chúng tôi phải giải thoát cho cô bé! Chúng tôi nghĩ sẽ làm được điều

đó. Nhưng Nola bắt đầu lâm vào các cơn khủng hoảng. Hai bố con nó ở
trong nhà chúng tôi một thời gian thì con bé bắt đầu không thể kiểm soát
nổi. Nó bắt đầu thấy mẹ nó.

– Ông muốn nói Nola bắt đầu bị hoang tưởng à? Gahalowood hỏi.
– Còn tệ hơn thế nữa: nó bắt đầu phát triển theo kiểu như một dạng nhân

cách đúp. Có lúc nó trở thành chính người mẹ và nó tự trừng phạt mình bởi
việc nó đã làm. Một hôm, tôi gặp nó la hét trong phòng tắm. Nó đổ nước
đầy bồn tắm, một tay túm đầu tự bắt mình phải nhúng đầu vào nước đá.
Không thể tiếp tục như thế được nữa nên David quyết định bỏ đi. Thật xa.
Anh ấy bảo, anh ấy phải rời Jackson, rời Alabama, khoảng cách và thời
gian chắc chắn sẽ giúp Nola tốt hơn. Lúc đó, tôi nghe nói giáo xứ Aurora
đang tìm mục sư mới, anh ấy không chần chừ nửa giây. Vậy là anh ấy ra đi,
chôn mình ở đầu kia của đất nước thuộc bang New Hampshire.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.