SỰ THẬT VỀ VỤ ÁN HARRY QUEBERT HAY CHUYỆN NÀNG NOLA - Trang 672

Tháng Năm năm 2002, chung kết cuộc thi đấm bốc liên trường đại

học

– Marcus, anh sẵn sàng rồi chứ? Chúng ta sẽ lên võ đài trong ba phút

nữa.

– Em sợ, thầy Harry.
– Tôi tin chắc là như vậy. Thế thì càng tốt: khi không sợ thì người ta

không thể chiến thắng. Đừng có quên, đấm bốc giống như khi viết một
cuốn truyện vậy… anh có nhớ không? Chương 1, Chương 2…

– Vâng. Một; tấn công liên tục. Hai, hạ gục đối phương…
– Rất tốt, vô địch. Thôi nào, sẵn sàng chứ? Hây da, chúng ta đang ở

cuộc đấu chung kết giải vô địch, Marcus ạ! Trận chung kết! Thử nghĩ xem,
chỉ mới cách đây ít lâu, anh còn đang đấm bao cát, thế mà bây giờ anh đấu
ở trận chung kết! Anh có nghe thấy loa gọi không: “Marcus Goldman và
huấn luyện viên Harry Quebert, trường đại học Burrows”. Đến lượt chúng
ta rồi! Tiến lên!

– Đợi đã, thầy Harry…
– Cái gì?
– Em có quà tặng cho thầy.
– Một món quà? Anh có chắc bây giờ là đúng lúc không đấy?
– Tuyệt đối đúng. Em muốn đưa cho thầy trước trận đấu. Nó ở trong túi

em, lấy ra đi. Em không thể lấy đưa cho thầy được, tại vì em đang đeo găng
rồi.

– Một chiếc đĩa à?
– Vâng, một đĩa tuyển chọn! Ba mươi mốt câu quan trọng nhất của thầy.

Về đấm bốc, về cuộc sống, về tiểu thuyết.

– Cảm ơn, Marcus. Tôi cảm động quá. Sẵn sàng chiến đấu chưa?
– Hơn bao giờ hết…
– Thế thì chúng ta đi thôi…
– Đợi đã, vẫn còn một câu hỏi mà em còn thắc mắc…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.