SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 172

"Như thế... có phiền không ạ?"

Sau khi làm mặt bối rối, anh Konoha nở nụ cười mơ hồ.

"Không sao, đằng nào anh cũng bị bí rồi."

"E-Em xin phép."

Khi tôi thả mình xuống chiếc ghế xếp thì anh Konoha cũng ngồi lại

vào chiếc ghế đôì diện.

"Anh Konoha, bữa trưa của anh thì sao?"

"À... anh ăn xong rồi. Xin lỗi nhé."

Thật không thế, hay là anh chưa ăn...

"Vậy thì, mời anh tráng miệng sau bữa cơm bằng cái này,"

Tôi chìa chiếc bánh mỳ nhân kem ra. Anh ấy nhận lấy và nói "Cảm ơn

em. Anh ăn nhé."

Tôi cũng xé bao cái bánh kẹp mỳ xào siêu cay của mình ra và bắt đầu

ăn tóp tép.

Không khí vẫn còn nặng nề quá.

Sự im lặng bao phủ căn phòng vốn chẳng có gì ngoài sách này.

Màn hình chiếc máy tính xách tay vẫn đang được dựng lên.

"... Anh Konoha, bây giờ anh đang viết tiểu thuyết như thế nào vậy ạ?"

Vừa xé nhỏ bánh mỳ nhân kem bỏ vào miệng, anh Konoha vừa trả lời

bằng giọng điệu trầm ngâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.