SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 284

Bằng giọng khô khốc, anh ấy nói với tôi trong khi tôi cứng đờ ra như

hóa đá.

"... Trước lễ tốt nghiệp, khi anh viết tiểu thuyết để trao cho chị Tooko,

Kotobuki đã nhìn anh với ánh mắt đau buồn. Anh vẫn luôn nghe thấy giọng
cô ấy nói 'Cậu đừng viết'.

Cho dù vậy anh vẫn không thể dừng viết được.

Anh từng nói rằng anh đang viết câu chuyện về người đàn ông ra tay

sát hại người anh ta yêu nhất nhỉ... Trước đây anh nghĩ rằng anh không thể
lý giải được một chuyện như vậy. Nhưng trong lúc viết... trái tim anh nguội
hẳn lại, anh đã có thể tỉnh táo bình thản ngắm nhìn những xúc cảm của anh
ta..."

Có thứ gì đó hiện lên trong ánh mắt của anh Konoha, tựa như sự đau

đớn, tựa như niềm bi thương, tựa như cơn điên loạn.

"Anh... có thể viết được."

Lời lẩm bẩm ấy làm tôi nổi da gà.

"Cho dù người ở gần bên mình chết đi, có lẽ anh vẫn sẽ viết về cái

chết đó...

Anh từng cho rằng một con người như vậy là kẻ tồi tệ bậc nhất. Thế

nhưng anh lại có thể làm cái việc tồi tệ nhất đó mất rồi. Vậy, em có cảm
tưởng gì về con người ấy của anh?"

Tôi... không thể trả lời.

Giống như khi Karasuma chất vấn tôi ở chính nơi này một tuần trước.

Giống như khi cơ thể tôi lạnh đi và run rẩy, không thốt ra lời nào chỉ

biết lùi về phía sau bởi câu nói "Cho dù tôi là kẻ giết người thì cô vẫn sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.