SỰ TỔN THƯƠNG CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 89

Sau đó, đột nhiên má tôi nóng bừng.

Lần này chị Kotobuki vẫn đanh mặt lại và lườm tôi, cũng giống như

lúc đó.

Cả hai bên đều căng thẳng, cẩn trọng quan sát đối phương.

Khi tôi vừa mở miệng "Xin hỏi..." thì chị Kotobuki lập tức xoay người

sang phải và bắt đầu quay về hướng chị ấy vừa đi tới.

Mặc cho tôi gọi, chị ấy ngày một đi xa với những bước chân hối hả.

"Đợi đã, làm ơn đợi em, chị Kotobuki."

Tôi cũng nhanh chân đuổi theo.

Dường như để cắt đuôi tôi, chị Kotobuki vùng chạy.

"Tại sao chị lại bỏ chạy ~~~! Dừng lại đi~~~!"

"T-Tại sao lại bám theo tôi thế~~~!"

Tôi chạy xuống cầu thang, lao ra sân và vươn tay ra khi ở trước khóm

hoa thụy hương.

Khi tôi nắm được tay phải của chị ấy, vai của chị Kotobuki giật nảy

lên.

"Em xin lỗiiiiiii!"

Vẫn nắm chặt lấy bàn tay dấp dính mồ hôi của chị Kotobuki, tôi cúi

đầu.

"Em xin lỗi vì hồi học kỳ 1 đã nói những lời quá quắt! Em xin lỗi vì

đã nói những điều tự cao tự đại! Có thể không còn ý nghĩa gì với chị nhưng
em vẫn luôn bận tâm về chuyện đó!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.