Tương truyền rằng, Milarepa là người đạt giác ngộ hoàn toàn chỉ trong một
đời làm người, và bằng cách tu tập thiền định trong một cuộc sống độc cư
hàng chục năm trời. Trong thời gian tu tập Ngài sống bằng một loại rau
mọc hoang, ví vậy da Ngài mang màu xanh. Vì lẽ đó mà học trò ngài, bên
cạnh những cái tên tôn quý tặng Ngài, còn gọi là ‘tu sĩ màu xanh’.
Đạo sư của Milarepa có tên là Marpa(2), một nhà tiên tri nổi tiếng, đã từng
thiền định mười bảy năm tại Ấn Độ và là người mang giáo pháp ‘Đại Pháp
Ấn ‘ từ Ấn Độ qua Tây Tạng. Một trong những học trò giỏi nhất của
Milarepa là Gampopa(3) mà câu chuyện sau đây kể về ông.
Gampopa là một y sĩ và đã là một Lạt-ma thông thái. Một ngày kia, ông
bỗng thấy linh ảnh của một vị tăng sỹ màu xanh, tóc tai rối bù. Trong ảnh
đó, vị tăng sỹ nhìn ông cười, mắt sáng long lanh và nhổ nước bọt vào mặt
ông.
Không bao lâu sau đó, Gampopa bắt đầu du phương, đó là một điều mà các
vị Lạt-ma thỉnh thoảng vẫn làm. Trên đường đi, ông bị lạc vào một vùng
hẻo lánh của Hi mã Lạp sơn và quả nhiên gặp một người có da màu xanh,
trông rất ốm yếu. Gampopa đi từ từ đến vị tăng sĩ ở trần, chắp tay chào
hỏi, đó là người đầu tiên ông gặp sau mấy ngày đi lạc. Milarepa nhếch mép
cười khi thấy Gampopa ngần ngừ bước vào. Không nói gì cả, Milarepa đưa
cho Gampopa một cái sọ người đựng đầy tràn một loại bia và yêu cầu
Gampopa uống hết, theo cách của Mật giáo bày tỏ phép tâm truyền tâm
giữa thầy và trò. Gampopa từ chối không uống, ông không thể uống rượu vì
giới luật không cho phép. Milarepa cười lớn, giống như trong linh ảnh đã
hiện, và nói ngay rằng, theo học một vị Phật đang hiện tiền tốt hơn bám giữ
vào một giới luật. Ngay tại chỗ, Gampopa uống cạn một hơi. Sau đó
Gampopa nhìn vào mắt Milarepa và nhận ra rằng, linh ảnh đã biến thành sự
thật: vị tăng sĩ giác ngộ này xem như đã nhổ vào mặt ông và đã trao truyền
năng lực cho kẻ thông thái nhưng chưa thực sự thức tỉnh đó. Cũng trong
phút đó, Mirarepa biết đã tìm ra truyền nhân của mình.
Sau đó, Gampopa ở lại với thầy mình nhiều năm, tu tập thiền định và nghe
giảng pháp. Một ngày kia, Milarepa cho hay Gampopa đã chín, đã tới lúc
rời thầy ra đi. Tới ngày từ giã thầy và xa thầy mãi mãi, Gampopa quì dưới