SULAMIF - Trang 23

- Chẳng lẽ chàng nghĩ em sẽ tin lời chàng ư? Khuôn mặt chàng không bị
gió gội, nắng thiêu, và hai bàn tay chàng trắng mịn. Tấm áo choàng chàng
đang mặc rất quý, chỉ một chiếc khuy móc trên đó cũng đã đáng giá bằng
toàn bộ tiền tô một năm của khu vườn nho này mà các anh trai của em phải
nộp cho Adonnramu người thu thuế của nhà vua. Chàng đến đây từ phía
bên kia bức tường... Có phải chàng là một trong những người gần gũi của
nhà vua? Hình như đã có lần em trông thấy chàng trong ngày đại lễ, thậm
chí em còn nhớ em đã chạy theo xe chàng...

- Nàng đã đoán đúng, ôi thiếu nữ. Thật khó mà giấu được nàng. Quả vậy,
nàng lang thang cạnh đàn cừu chăn thả để làm gì kia chứ? Đúng, ta là một
người trong đoàn tùy giá của nhà vua, ta là quan đầu bếp chính trong cung.
Và nàng đã trông thấy ta khi ta đi trên cỗ xe Amminadab

[16]

trong ngày lễ

Vượt qua

[17]

. Nhưng sao nàng lại đứng cách xa ta thế? Hãy lại gần đây, hỡi

em gái của ta! Hãy ngồi lên tảng đá của bức tường này và kể cho ta nghe
một điều gì đó. Hãy nói cho ta biết tên nàng là gì?

- Tên em là Sulamif, - nàng đáp.

- Ôi, Sulamif, tại sao các anh nàng lại giận nàng?

- Nói về chuyện đó em xấu hổ lắm. Các anh em trao cho em tiền bán rượu
vang và sai em vào thành phố mua bánh mì cùng phó mát dê. Thế mà em...

- Nàng đã đánh mất tiền sao?

- Không, còn tồi tệ hơn thế...

Nàng cúi đầu xuống thấp và thì thầm:

- Ngoài bánh mì và phó mát, em còn mua cho mình một chút, chỉ một chút
xíu thôi, dầu hoa hồng của những người Ai Cập trong thành cổ.

- Và nàng giấu các anh nàng việc đó?

Cô gái thì thầm khẽ như gió thoảng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.