SULAMIF - Trang 76

Một lúc sau mọi người cầm đèn nháo nhác chạy khắp cung điện. Tất cả các
buồng đều sáng trưng. Các quan ngự y, tướng lĩnh và bạn bè nhà vua kéo
đến.

Quan chánh ngự y nói:

- Tâu bệ hạ, giờ thì cả Chúa Trời lẫn khoa học đều chịu bó tay. Khi rút
thanh kiếm cắm ở ngực ra, nàng sẽ chết.

Vừa đúng lúc đó Sulamif tỉnh lại và cất tiếng nói với nụ cười thanh thản:

- Em muốn uống nước.

Khi đã uống xong, với nụ cười dịu dàng đẹp mê hồn, nàng dừng ánh mắt
của mình trên gương mặt vua Solomon và không rời ra nữa; còn nhà vua
quỳ trước giường nàng, cũng hoàn toàn khỏa thân như nàng, không nhận
thấy hai đầu gối của mình tắm ngập trong máu nàng và đôi tay mình cũng
nhuộm đầy máu đỏ.

Và nàng Sulamif kiều lệ tuyệt vời đắm đuối nhìn người yêu quý của mình,
mỉm cười dịu dàng và khó nhọc nói từng lời một:

- Em xin tạ ân chàng, ôi hoàng đế của em, vì tất cả: vì tình yêu của chàng,
vì vẻ tuấn kiệt của chàng, vì sự anh minh thông thái của chàng, mà chàng đã
cho phép em áp môi mình lên đó như lên một nguồn mạch ngọt ngào. Hãy
cho em hôn đôi tay chàng, xin đừng gỡ tay chàng khỏi miệng em cho đến
khi hơi thở cuối cùng chưa rời bỏ ngực em. Chưa bao giờ và sẽ không bao
giờ có người đàn bà nào hạnh phúc hơn em. Em tạ ân chàng, ôi đấng vương
quân của em, bạn tình yêu quý của em, chàng đẹp tuyệt vời của em. Xin
chàng một đôi khi hãy nhớ đến người nô lệ của chàng, hãy nhớ đến nàng
Sulamif bị mặt trời đốt rám của chàng.

Vua Solomon đáp lời nàng bằng một giọng trầm và chậm:

- Cho đến khi nào những con người sẽ vẫn còn yêu nhau, khi vẻ đẹp của
tâm hồn và thể xác vẫn là niềm mơ ước tốt đẹp nhất, ngọt ngào nhất trên cõi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.