SỪNG CHÓ SÓI - Trang 37

- Không biết các ông già Nôen có đón chúng ta chăng?

Chúng dừng lại trước một điền trang mênh mông có hàng rào sắt vây bủa.
Trên cánh cửa một hộp thư treo cùng với tấm biển nhỏ lồ lộ một dòng chữ:
“Biệt thự Cây Thông Tuyết”.

Gnafron bấm chuông trong khi “cẩu tiểu muội” Zoutsou vẫy đuôi rối rít.
Vài giây sau, một người đàn bà bé nhỏ tròn trĩnh hiện ra trên lối đi trải sỏi.
Bà ta quấn tạp để theo kiểu những quản gia cổ điển thế kỷ xưa. Đám trẻ hồi
hộp ngó người phụ nữ có mái tóc trắng như cước đang chạy hổn hển ra
cổng.

- Ẳng, ẳng...

Zoutsou khẽ kêu lên. Người đàn bà mở cửa kêu lên sung sướng:

- Chúa ơi, mày vẫn còn sống hở Zoutsou?

Bà ôm chầm lấy con chó yêu quý. Cảnh sum họp khá lâu trong sự kiên nhẫn
của lũ trẻ. Một lát sau người đàn bà lớn tuổi mới bình tĩnh 1ại. Bà nói dịu
dàng:

- Cám ơn các cháu đã đem Zoutsou về đây cho ông chủ Albin. Chúng tôi rất
biết ơn các cháu. Nào, mời các cháu vào nhà.

Cánh cổng sắt được đóng lại. Trái ngược với sự hân hoan tột độ hồi nãy, khi
lọt thỏm vào trong khu vườn đầy cây cối um tùm. Zoutsou dường như rất
khó nhọc mới nhấc nổi... bốn chân. Ê, cô em sợ xa hoàng tử Kafi hay sợ bị
ông chủ Albin nhốt vô phòng vậy cà?

Tòa biệt thự nằm sâu bên trong khi kết thúc lối đi trải sỏi. Đó là một lâu đài
tuyệt vời với mái lợp bằng đá đen có cầu thang đôi dẫn lên đại sảnh. Trong
một giây, Lục Thám Tử có cảm tưởng dường như du hành đến thời quá khứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.