SỦNG EM ĐẾN NGHIỆN - Trang 124

Ngô Lạc Lâm vỗ nhẹ bả vai của cô, đem cô ôm vào trong ngực của

mình, như dụ dỗ đứa bé, dịu dàng cười với cô,"Sẽ qua thôi, trước kia em
cũng thi thất bại, sau đó không phải thi 100% sao?"

"Học trưởng, trong lòng em thật khó chịu. . . . . .Em thật sự vô cùng

vui. . . . . . Rất thích anh ấy. . . . . .Nhưng chúng em không thể ở chung một
chỗ. . . . . . Em phải quên anh ấy, nếu không, nếu không mẹ em sẽ đau lòng
. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt khóc không thành tiếng, lời nói đứt quãng, Ngô
Lạc Lâm cũng không nghe rõ, chỉ muốn đợi lát nữa hỏi cô, lúc này anh chỉ
an ủi cô:"Đừng khóc, đừng khóc, chuyện gì cũng đã qua."

Vừa lúc đó, đột nhiên Ngô Lạc Lâm nghe được một tiếng quát:

"Buông cô ấy ra!"

Ngô Lạc Lâm ngẩng đầu lên,thì nhìn thấy một người đàn ông rất tuấn

tú, đang đứng ở trước mặt của anh, giống hệt người đàn ông đứng bên cạnh
Nguyệt Nguyệt ngày đó, lúc này, trên mặt của anh mang theo nồng nặc tức
giận còn có mỏi mệt, anh từng bước từng bước đi tới,trợn mắt nhìn Ngô
Lạc Lâm, "Mời buông cô ấy ra."

Ngô Lạc Lâm cũng không Lô Nguyệt Nguyệt buông ra, ôm cô càng

chặt hơn, trực giác anh nghĩ, có lẽ Nguyệt Nguyệt đau lòng vì người đàn
ông này, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyệt Nguyệt, "Tốt lắm, tốt lắm, đừng
khóc."

Lô Nguyệt Nguyệt khóc hồn nhiên đến không biết gì, căn bản cũng

không biết Lăng Thiệu tới lúc nào,mà Lăng Thiệu đứng ở trước mặt cô, lập
tức sắc mặt thay đổi, mới vừa rồi được biết mẹ anh đến tìm cô, anh sợ cô sẽ
khó chịu, hôm nay tốt hơn, cô chạy tới khóc trong ngực người đàn ông
khác, coi anh không tồn tại đúng không?

Ánh mắt của anh chán nản, nhớ tới Ngô Lạc Lâm hả hê phấn chấn ở

trên sân bóng, xoay người rời đi;tiếng khóc Lô Nguyệt Nguyệt ngưng lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.