chợt nghe được giọng nói của Lăng Thiệu, lúc ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy
Lăng Thiệu đưa lưng về phía cô rời đi, cô không hề nghĩ ngợi, thoát khỏi
lồng ngực Ngô Lạc Lâm, chạy lên; nhưng khi cô đứng cách một bước ở sau
lưng anh,lại cứng rắn dừng lại, há miệng, không còn gì để nói.
Vừa lúc đó Lăng Thiệu xoay người lại, anh nhìn cô, trong mắt hình
như có sự vui mừng, Lô Nguyệt Nguyệt vẫn không mở miệng nói
chuyện,Lăng Thiệu nói: "Nguyệt Nguyệt, em nói cho anh biết, em không
có quan hệ với hắn."
"Thật ra thì. . . . . ." Ngón tay cô nắm thật chặt, trong lòng nghĩ đến
gương mặt của mẹ, giọng nói nhẹ một chút, "Thật xin lỗi."
"Nguyệt Nguyệt, những gì mẹ anh nói, em có thể không cần để ý."
Lăng Thiệu vội vàng nói.
"Thật xin lỗi."
"Lô nguyệt tháng, mời em chú ý tới cảm xúc của anh." LăngThiệu tức
giận ầm ầm gia tăng, anh không thích cô như vậy, ngồi khóc một mình,
cũng không nguyện ý nói cho anh biết.
"Thật ra thì em phát hiện, học trưởng cũng rất tốt. . . . . ." Lô Nguyệt
Nguyệt nhỏ giọng nói một câu, vừa lúc bị Ngô Lạc Lâm sau lưng nghe
được, anh thích Lô Nguyệt Nguyệt nhiều năm, trước kia vẫn cho là cô tuổi
còn nhỏ, không dám thổ lộ với cô, hôm nay nghe được những lời này của
Lô Nguyệt Nguyệt, nhất thời kích động, từ phía sau ôm cô,"Nguyệt
Nguyệt, không nghĩ tới em cũng yêu thích anh!"
"Cái này. . . . . ." Nguyệt Nguyệt trong phút chốc liền sửng sốt, mà sắc
mặt của Lăng Thiệu trắng không còn chút máu trong nháy mắt, anh cúi đầu
nặng nề ho khan, tay phải nắm chặt thành quyền, chống đỡ ở trên môi,thân
thể cũng ức chế không nổi mà run rẩy; anh dùng lực cầm tay Lô Nguyệt