SỦNG EM ĐẾN NGHIỆN - Trang 14

cô có mùi sữa nhàn nhạt mà ngọt ngào, cực kỳ giống với mùi của trên
người bà vú khi còn bé mà anh nghe được.

Anh vươn tay ra ôm lấy thân thể mềm mại của cô, hương thơm, hơi

thở phái nữ tràn đầy chóp mũi, đột nhiên Lăng Thiệu cảm thấy mình điên
rồi, bởi vì một nụ cười mà mê muội, cư nhiên làm chuyện kỳ quái; rất
nhanh, anh buông Lô Nguyệt Nguyệt ra, nói ra một câu ngay cả anh cũng
không thể nào tin nổi: "Cô không cần sợ, tôi không phải Lăng thiếu gia."

"Hả?"

"Tôi họ Thiệu, Thiệu Lăng, là bạn của Lăng thiếu gia, hôm nay không

có chỗ ở, nên tới đây ở nhờ một đêm." ( 3T: * mồ hôi-ing* anh đang lừa gạt
a!)

"Thiệu Lăng?"

Lăng Thiệu cũng không biết mình tại sao mình nói dối, cũng không

biết lời nói dối này khi nào thì bị vạch trần, nhưng anh hi vọng mình có thể
lấy thân phận là một người bình thường để đối mặt cô, bởi vì trong nháy
mắt, anh yêu thích nụ cười của cô, hơn nữa anh không muốn thấy vẻ mặt
hốt hoảng của cô.

Sau một hồi khiếp sợ, Lô Nguyệt Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm,

"Anh nên nói sớm một chút cho tôi biết, thật là hù chết tôi!" Cô tùy ý ngồi
vào ghế sa lon bên cạnh, lột một quả quýt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh,
"Tôi có thể ăn không? Tôi rất đói a. . . . . ."

Cô làm bộ đáng thương, khiến Lăng Thiệu cảm thấy rất đáng yêu, anh

gật đầu một cái, "Chia cho tôi phân nửa." Anh nhận lấy những múi quýt
trong tay cô, từ từ nhét vào trong miệng, rất ngọt.

Sau đó, anh lại hỏi: "Cô rất sợ Lăng thiếu gia sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.