Lô Nguyệt Nguyệt không nói tiếng nào,cả người đờ đẫn, hai tay của
cô đang run rẩy như cũ, run rất lợi hại, Lăng thuộc tiếp cận mặt cô, hôn
khóe môi cô, "Ngày mai chúng ta đi kết hôn, chúng ta đi đăng ký,đừng sợ,
ngoan. . . . . ."
Lô Nguyệt Nguyệt không biết,đã có một buổi tối với anh, cô chỉ biết,
lúc mình phục hồi tinh thần, Lăng Thiệu đã mang cô ra cửa; lúc này cô mới
tỉnh táo lại, đang nâng mặt của anh, âm thanh mang theo tiếng khóc nức
nở,"Lăng Thiệu, mẹ em…….Mẹ em. . . . . ."
"Hư. . . . . . Không cần lo lắng,quản gia sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng."
Lăng Thiệu đột nhiên có chút hối hận, là anh quá gấp, để cho cô bị kinh sợ;
anh ôm chặt cô, chỉ hy vọng qua đêm nay, cái gì cũng tốt.
Lăng Thiệu không có ý định khiến bất luận kẻ nào tìm được,anh mang
Lô Nguyệt Nguyệt ở lại một nhà quán trọ gần đó, dịu dàng an ủi cô, cho
đến khi cô ngủ mất, thu xếp ổn thỏa, mới gọi điện thoại cho quản gia.