Lăng Thiệu, dọc đường đi vẫn cảm thấy có chút đần độn, hình như tất cả
đều không chân thật.
Lăng Thiệu tiền trảm hậu tấu ( làm trước nói sau), đưa vợ mới cưới về
nhà, trở lại nhà họ Lăng, anh đưa Lô Nguyệt Nguyệt tới trước mặt mẹ
Lăng, "Mẹ, con đã kết hôn với Nguyệt Nguyệt, về sau nếu như người đồng
ý, cô ấy có thể gọi người một tiếng
『 mẹ 』."
"Con!" Lăng phu nhân giận đến một câu cũng không nói được, nhưng
Lăng Thiệu cố tình kích thích bà, "Nếu như người không muốn thấy chúng
con, người có thể về nước Mỹ sớm hơn dự định."
"Lăng Thiệu, trong mắt con rốt cuộc còn có người mẹ này hay không?
Chuyện lớn như vậy mà không cùng mẹ bàn bạc?" Mặt Lăng phu nhân xám
như tro tàn, không ngờ Lăng Thiệu sẽ lấy biện pháp này đối phó bà, bà lại
nói: "Thiệu, mẹ chỉ hi vọng là con vui vẻ, nếu con chỉ vì kích thích mẹ,
đem hôn nhân làm thành trò đùa, không khỏi. . . . . ."
Lô Nguyệt Nguyệt ngẩn ra, đôi tay lạnh lẽo, Lăng Thiệu nắm tay Lô
Nguyệt Nguyệt thật chặt, bờ môi từ từ nở nụ cười nhạt, "Con không như
người, cũng không đem hôn nhân làm trò đùa! Nguyệt Nguyệt là người
trong lòng con, cho nên đời này con sẽ yêu cô ấy, không xa không rời."
Lô Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng có dòng nước
ấm chảy qua, chưa từng có một khoảng khắc chân thật như vậy, cô nắm
chặt tay Lăng Thiệu, đời này cô cũng sẽ yêu anh, không xa không rời.
Hình như Lăng Thiệu không chuẩn bị kết thúc lời nói của mình như
vậy, vẫn lạnh nhạt nhìn mẹ Lăng như cũ, "Kể từ khi người bức chết ba,
trong mắt của con đã không còn người mẹ này rồi, sau này người đi nước
Mĩ, con chỉ muốn, từ đó về sau, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống của
người, người cũng không được can thiệp cuộc sống của con! Nhưng lần
này, người thật sự là quá mức! Nguyệt Nguyệt là cô gái con đã cho rằng,