nổ tung ra, đột nhiên, cái gì cô cũng không biết, giống như cảm giác bị
người ta bắt gian tại trận.
Ở bên trong báo viết, có một người biết chuyện bày tỏ, mẹ của Lô
Nguyệt Nguyệt làm đầu bếp ở nhà họ Lăng, vì leo lên vị trí thiếu phu nhân
mà Lô Nguyệt Nguyệt không có liêm sỉ cởi hết quần áo, bò lên giường
thiếu gia nhà họ Lăng, thân thể Lăng thiếu gia không được tốt, hôm nay bị
"Dục nữ" Lô Nguyệt Nguyệt bóc lột đến không xuống giường được!
Loại tin tức có tính tàn phá này, Lô Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không
có cách nào tiếp nhận, thân thể cô run rẩy, nước mắt ào ào rơi xuống, cả
người ngồi xổm trên mặt đất, không nhúc nhích.
"Nguyệt Nguyệt!" Tô Tô bị dọa sợ, không để ý đám người kia đang
gây gổ trên diễn đàn, vội cúi đầu an ủi Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng vô luận
cô an ủi như thế nào, đều không có tác dụng.
Vừa lúc đó, đột nhiên cô nhớ tới một người, có thể trấn an Nguyệt
Nguyệt! Cô vội gọi điện thoại; sau khi Lăng Thiệu biết được tin tức này,
không nói hai lời, vội chạy tới đại học S.
Lúc anh tới, sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt trắng như tờ giấy, anh ôm cô
vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: " Nguyệt Nguyệt ngoan. . . . . . Đừng
khóc, không có chuyện gì!"
Lô Nguyệt Nguyệt bấu víu cổ của anh, “Thật sự là em không như thế
phải không? Em chỉ muốn ở cùng người trong lòng. . . . . ." Cô khóc đến
thân thể run lên, lòng Lăng Thiệu trong phút chốc mềm đến rối tinh rối mù,
hình như Nguyệt Nguyệt rất ít nói với anh, cô thích anh !
Anh nhè nhẹ vỗ về đầu của nàng, giọng nhỏ an ủi: "Nguyệt Nguyệt
của anh là tốt nhất, không phải người như họ nói."